Cố Tư đi dạo một vòng lớn ở bên ngoài.
Cô đợi cho đến khi trời tối hẳn rồi mới chậm rãi quay trở lại tòa nhà chính.
Bà cụ đang ngồi trong phòng khách ở tầng dưới.
TV đã bật nhưng bà cụ rõ ràng không xem TV. Vẻ mặt bà cụ có chút nghiêm túc cũng không biết bà cụ đang nghĩ gì nữa.
Cố Tư đi qua chào hỏi bà cụ trước, “Bà nội, bà vẫn chưa nghỉ ngơi sao ạ?”
Bà cụ sửng sốt quay đầu nhìn Cố Tư, vẻ mặt bà cụ lập tức có chút phức tạp, “Ừm, ngồi thêm một lát nữa. Cháu có muốn ngồi xem TV với bà không?”
Cố Tư dừng một chút rồi cuối cùng vẫn đi qua. Bà cụ làm việc và nghỉ ngơi đều có giờ giấc cố định, đáng lẽ giờ này bà cụ đã lên lầu nghỉ ngơi mới đúng.
Cố Tư ngồi xuống lập tức cười, “Sao vậy ạ? Tùy Mị vẫn chưa đi có phải không ạ?”
Bà cụ thở dài một hơi định không nói gì nhưng cuối cùng vẫn nói đỡ cho Trì Uyên. Bà cụ nói, “Chắc là còn có chuyện quan trọng phải nói.”
Cố Tư không phản bác lời của bà cụ mà còn thuận theo lời nói đó, “Chắc là vậy đấy ạ. Cháu cảm thấy Trì Uyên cũng không to gan lớn mật đến mức đưa Tùy Mị về nhà làm một số chuyện khác đâu.”
Bà cụ nghe thấy Cố Tư nói như vậy, bà cụ biết ngay cô vẫn để tâm chuyện này.
Bà cụ thở dài một hơi, “Đứa nhỏ này không ra làm sao cả. Cháu cứ chờ đi, đến lúc đó bà giúp cháu xử lý nó.”
Cố Tư không nói gì nữa mà chỉ ngồi bên cạnh bà cụ, cả hai đều nhìn chằm chằm vào TV.
Nhưng rõ ràng là không ai trong số họ nhìn vào.
Cố Tư cảm thấy cô đã ngồi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy Trì Uyên và Tùy Mị đi xuống.
Cô có chút chịu không nổi, cô đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, “Bà nội, cháu thấy hơi mệt, cháu lên lầu nghỉ ngơi trước đây ạ.”
Bà cụ thở dài một tiếng muốn nói cái gì đó nhưng Cố Tư đã bước lên lầu.
Khi đi đến hành lang Cố Tư nhìn thoáng qua phòng làm việc. Cửa phòng đang đóng.
Vẻ mặt của cô trở nên hơi lạnh lùng, sau đó cô quay người về phòng.
Bình thường cơn buồn ngủ Cố Tư nói đến là đến, nhưng hôm nay cô rửa mặt thay quần áo xong xuôi nằm trên giường một lúc lâu cũng không thấy buồn ngủ chút nào
Cuối cùng thì Cố Tư cũng ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cái tên đàn ông thối Trì Uyên này đến bây giờ vẫn chưa quay lại, cũng không biết anh có bao nhiêu chuyện muốn nói với Tùy Mị nữa.
Thật ra Cố Tư có chút cảm xúc xốc nổi muốn qua đó nhìn một chút.
Nhưng tính cách bướng bỉnh của cô lại khiến cô phải kìm nén cảm giác này.
Rất có thể tên đàn ông thối kia đang ở trong phòng làm việc chờ cô đi qua.
Cô cố tình không qua, nhất định không mắc mưu của anh.
Cố Tư lấy điện thoại ra và nhìn một lúc.
Cuối cùng lại cũng không có gì hay mà xem.
Rốt cuộc cô phải đặt điện thoại xuống, tắt đèn, trùm đầu đi ngủ.
Bên kia, Trì Uyên đúng là vẫn đang bàn bạc với Tùy Mị.
Cả hai cùng xem lại những tài liệu mà Tùy Mị đã chụp.
Nếu ông cụ Tùy thật sự có kinh doanh một cái khác thì thì quy mô của nó sẽ rất lớn, một mạng lưới kinh doanh khổng lồ.
Tùy Mị nhìn những thứ này càng thêm sợ hãi.
Cô ta vuốt mặt một cái, “Ông nội em làm mọi chuyện lớn như vậy rất dễ xảy ra chuyện cho coi. Đến lúc đó nhà họ Tùy bọn em thật sự sẽ chấm hết.”
Nhìn từ sổ thu chi thì doanh thu của ông cụ nhiều có chút đáng sợ.
Làm quá lớn thì sớm muộn gì cũng có một ngày bị lật tẩy.
Trên thế giới này không có cái gì thật sự gọi là bức tường không lọt gió. Hơn nữa, nếu làm sự nghiệp càng lớn thì cơ cấu nhân sự bên trong càng phải lớn, càng liên quan đến nhiều người thì càng dễ để lại dấu vết.
Vốn dĩ Tùy Mị cũng không phải là một người to gan.
Nghĩ tới những thứ này tay chân cô ta lập tức bắt đầu run lẩy bẩy.
Trì Uyên lưu mọi thứ lại, sau đó quay đầu nhìn cô ta, “Bây giờ cô phải bình tĩnh, cô không được để lộ ra sơ hở. Nếu như cô hoảng loạn thì sẽ rất khó làm những chuyện tiếp theo.”
Tùy Mị nắm hai tay lại, cô ta cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi gật đầu, “Em biết rồi. Anh yên tâm đi, em sẽ không gây cản trở cho anh đâu.”
Hai người trò chuyện trong phòng làm việc một lúc lâu, cho đến cuối cùng Trì Uyên nhìn giờ rồi mới phản ứng lại, “Đã muộn như vậy rồi à.”
Lúc này Tùy Mị mới cúi đầu nhìn đồng hồ, “A! Em cũng không xem thời gian nữa.”
Cô ta đứng dậy nói, “Được rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi đi. Làm phiền anh lâu như vậy rồi em cũng phải đi đây.”
Tùy Mị và Trì Uyên cùng nhau ra khỏi phòng làm việc, Trì Uyên nghĩ chút rồi nói, “Cô tự lái xe tới sao?”
Tùy Mị gật đầu, “Đúng vậy.”
Trì Uyên nở nụ cười, “Vậy được rồi, Cô về nhà nhớ cẩn thận một chút.”
Trì Uyên đi theo Tùy Mị cùng xuống lầu, chẳng qua đi đến chỗ cầu thang, anh không thấy Cố Tư ở dưới lầu thì lại dừng lại một chút.
Anh nói với Tùy Mị câu đi thong thả rồi xoay người trở lại trên lầu đi về phòng.
Anh mở cửa ra thấy căn phòng lại tối om. Trì Uyên thở dài một hơi.
Mặc giờ cũng đã khuya rồi nhưng anh vẫn luôn ở trong phòng làm việc với Tùy Mị vậy mà Cố Tư vẫn thật sự ngủ được.
Trì Uyên nghĩ mãi cũng không ra điểm này.
Anh đứng đó suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng xoay người rời khỏi phòng.
Bà cụ đang đi đến đầu cầu thang, nhìn thấy Trì Uyên từ trong phòng đi ra, bà cụ lập tức cau mày.
Trì Uyên bước đến bên cạnh bà cụ, anh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy bà cụ hỏi, “Rốt cuộc cháu có bao nhiêu chuyện muốn nói với Tùy Mị vậy? Nhất định phải trò chuyện đến muộn như vậy sao?”
Trì Uyên a một tiếng, “Cháu không chú ý tới thời gian nên hơi lâu. Chẳng qua đúng là có hơi nhiều chuyện thật, sau đó còn phải vừa nhìn vừa phân tích nên mới muộn như vậy. Cháu cũng biết là trời đã khuya quá thật.”
Sau khi nói xong Trì Uyên vội vàng hỏi và cụ, “Cố Tư có nói gì hay không ạ?”
Bà cụ lườm anh một cái, “Nói cái gì? Đương nhiên là nói con bé hiểu cho cháu chứ còn có thể nói cái gì nữa.”
Bà cụ quay người đi về phía phòng của mình, đồng thời nói với Trì Uyên, “Cháu đừng có tự tìm đường chết. Bây giờ Cố Tiểu Tư vẫn chưa tái hôn với cháu đâu, tự mà suy tính cho kỹ.”
Trì Uyên đứng tại chỗ thở dài một hơi. Anh hiểu rõ chứ, chỉ là anh không cam tâm.
Lúc trước Ninh Tôn trở về, anh nhìn thấy thì tức giận đến nỗi đêm cũng ngủ không ngon.
Lần này tất nhiên cũng muốn cho Cố Tư ghen thử xem thế nào.
Nhưng không hiểu sao anh cứ có cảm giác dùng hết cách rồi mà Cố Tư vẫn không xi nhê tí nào.
Cố Tư càng như vậy, trong lòng anh càng cồn cào khó chịu. Anh không kiểm soát nổi bản thân, anh muốn chứng minh anh vẫn có một chỗ đứng trong tim Cố Tư.
Trì Uyên đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng anh vẫn xoay người trở về phòng.
Lần này anh không làm nhỏ tiếng nữa, lúc đi phòng tắm cứ lạch cà lạch cạch, ầm ĩ không ngớt.
Thật ra Cố Tư vẫn chưa ngủ sâu, chỉ đang nằm mơ mơ màng màng.
Nghe thấy tiếng ồn cô lập tức tỉnh dậy, sau đó cô từ từ ngồi dậy hét về phía phòng tắm, “Anh có bị điên không vậy? Làm gì mà ồn thế?”
Trì Uyên mở cửa phòng tắm, nghiêng nửa người ra ngoài, “A, anh đang rửa mặt, làm ồn đến em rồi à?”
Cố Tư trừng mắt liếc anh một cái rồi không nói gì mà nằm nằm xuống tiếp.
Trì Uyên đã rửa sạch sẽ rồi, anh vội vàng tắt đèn phòng tắm rồi ra tới nằm ở trên giường.
“Hôm nay Tùy Mị đưa qua cho anh rất nhiều giấy tờ, anh cũng không chú ý thời gian, không ngờ lại nhìn lâu như vậy.”
Cố Tư hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh, cô nhắm mắt lại không nói câu nào.