Sáng hôm nay, Hứa Thanh Du có chút bận rộn. Quách Châu có giao cho Hứa Thanh Du mấy đơn hàng, sau đó còn đưa cho cô một phần tư liệu để khi nào có thời gian rảnh có thể lấy ra xem.
Đơn hàng lần này rõ ràng là khó hơn một chút so với lần trước. Khách hàng đã đưa ra rất nhiều yêu cầu. Hứa Thanh Du muốn hiểu hết những yêu cầu này cũng mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cô cũng bắt tay vào viết, có lẽ vì cô rất nghiêm túc nên bản thảo thiết kế lần này hơi chậm.
Hứa Thanh Du không vội, cô chỉ muốn hoàn thành bản thảo tốt hơn. Đôi khi bản thảo đầu tiên về thiết kế của họ được gửi cho khách hàng. Khách hàng có thể không hài lòng lắm. Lúc đó thì cô phải thiết kế lại từ đầu.
Cô thà dành một chút thời gian cho lần đầu tiên này hơn là làm lại và quay lại và thực hiện các thay đổi một lần nữa.
Không nói lần thứ hai có phiền phức hay không chứ thật ra như vậy sẽ không còn mặt mũi nào.
Hứa Thanh Du bắt đầu chăm chú lại, cô ngồi nghiêm túc thiết kế bản thảo đến nổi quên đi thời gian. Đến nỗi thời gian tan làm mà cô cũng quên luôn, cô cũng không chú ý dòng người đã từ từ rời đi hết.
Cô vẫn rất nghiêm túc ngồi ở đây. Ngay cả khi điện thoại của cô rung lên vài lần nhưng cô lại không để ý đến.
Cho đến cuối cùng, Ninh Tôn không có cách nào khác liền lên công ty tìm. Anh ấy đứng ở trước cửa xem Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn chưa bao giờ thấy được dáng vẻ làm việc của Hứa Thanh Du là như thế nào. Anh cảm thấy cũng có chút thú vị, và anh ấy đứng ở trước cửa không vào đó.
Hứa Thanh Du nhìn xuống bản thảo thiết kế, bắt đầu từ những chi tiết nhỏ và thay đổi từng chút một.
Sửa đến cuối cũng thì cô vẫn thấy nó có chút vấn đề. Nhưng mà suy nghĩ của mình đã thiết lập rồi vậy nên hình như là có chút không sửa được nữa.
Lúc này thì cần phải bỏ hết tất cả đi và làm những việc khác. Và đợi đến khi linh cảm này qua đi mới có thể tiếp tục xem xét những điều kiện khác được.
Vì vậy Hứa Thanh Du hít một hơi dài, đặt bút xuống, cô hoạt động một chút bả vai.
Ninh Tôn chậm rãi đi tới, “Nhà thiết kế lớn à, vẫn chưa nghỉ sao.”
Hứa Thanh Du bị giọng nói của Ninh Xuân làm cho giật mình, cô ngẩng đầu lên nói: “Sao anh lại ở đây?”
Ninh Tôn bật cười, “Nhìn xem mấy giờ rồi. Anh gửi tin nhắn cho em thì em cũng không có trả lời. Anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì nữa.”
Hứa Thanh Du sờ sờ điện thoại nhìn, sau đó có chút khó chịu, “Đến giờ này rồi à. Em quên mất, bản thảo thiết kế này làm chưa xong nên em không có tâm trạng gì để chú ý đến những thứ khác.”
Ninh Tôn cũng có thể hiểu được cô ấy, “Vậy bây giờ bản thiết kế đó xong chưa? Chúng ta ra ngoài đi ăn nhé? “
Hứa Thanh Du cất bản thảo đi, “Được, đi thôi.”
Hai người rời khỏi công ty, lúc này công ty hầu như không có người. Bây giờ cũng khá trễ rồi nên bọn họ cũng không đi đâu xa cả. Hai người tìm được một quán ăn gần công ty để ăn thôi.
Lúc này, quán ăn hơi đông khách, các phòng riêng cũng không còn. Hứa Thanh Du do dự, liền nghe Ninh Tôn nói: “Không sao cả. Ở sảnh ăn cũng được, anh không có vấn đề gì.”
Anh ấy nói không sao, nhưng Hứa Thanh Du vẫn khá lo lắng. Nếu như bị người khác nhận ra thì bữa ăn này chắc chắn sẽ không ngon miệng.
Ninh Tôn siết chặt tay cô, giống như đang an ủi cô, “Chắc không sao đâu, mọi người ở đây đều bận ăn cơm, ai có tâm trạng nhìn người khác chứ.”
Hơn nữa, anh cũng không thể vì cái này mà không ăn cơm được. Cuộc sống của anh ấy phải tiến hành bình thường chứ, chắc chắn phải quen được điều này.
Hứa Thanh Du cũng hơi đói nên gật đầu và không giả bộ gì nữa, hai người ngồi xuống đại sảnh.
Vốn dĩ Ninh Tôn còn mang khẩu trang và kính râm, lúc này anh cũng không cởi ra, Hứa Thanh Du chỉ đành tự mình gọi món.
Người phục vụ nên cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn Ninh Tôn mấy lần. Nhưng có lẽ người đó không nói ra được điều gì, nên cuối cùng cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Gọi xong món thì Ninh Tôn đảo mắt nhìn tứ phía trong sảnh lớn này. Trong sảnh lớn cũng không có nhiều người cho lắm, chủ yếu toàn là đàn ông mà thôi.
Nên anh cũng yên tâm một chút, đa số người hâm mộ của anh là người khác giới. Dù nhóm đàn ông này có nhận ra anh đi chăng nữa thì chắc họ cũng không tỏ ra quá cuống nhiệt.
Chờ một hồi, Ninh Tôn tháo kính và khẩu trang xuống, vị trí bọn họ ngồi ở trong góc không dễ thấy lắm.
Sau đó, Ninh Xuân hỏi về công việc của Hứa Thanh Du. Đây là lần đầu tiên mà anh thấy được cảnh tượng Hứa Thanh Du nghiêm túc làm việc. Cũng không biết tại sao anh lại cảm thấy rất mềm lòng.
Nếu trước đây cô gái này không phải là trợ lý của anh, mà đi tìm một công việc tử tế như thế này, thì chắc cô ấy đã bị người khác hốt đi từ lâu rồi.
Lúc cô ấy đang làm việc thì thật sự rất quyến rũ.
Nhắc đến việc công việc và học hành, Hứa Thanh Du nói nhiều hơn một chút. Cô ấy nói về phần thiết kế ngày hôm nay, sau đó còn nói là tuần sau Quách Châu sẽ dạy riêng cho bọn họ. Đến lúc đó chắc cũng học được nhiều thứ lắm.
Mỗi chuyện mà cô ấy nói rất nghiêm túc giống như ngày hôm đó mẹ Ninh nói về quy hoạch cuộc sống sau này của mình vậy.
Cả hai người đều nóng lòng muốn nhìn thấy tia sáng trong cuộc đời mình, trông họ tràn đầy hy vọng về tương lai.
Ninh Tôn nhìn Hứa Thanh Du, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Trước đây anh thật sự trì hoãn cô gái này, nếu không thì cô ấy đã tỏa sáng ở lĩnh vực mình yêu thích từ lâu rồi.
Ninh Tôn gật đầu, “Anh chỉ đợi tương lai em trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng. Sau đó thì tất cả áo quần của anh đều là một tay em thiết kế, đến lúc đó anh sẽ làm người mẫu cho em.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, “Được rồi, được rồi. Sau này mà chúng ta có con thì em cũng phụ trách bên mảng áo quần trẻ con được chưa.”
Nói thật là cô chưa thiết kế quần áo trẻ em, nhưng so với quần áo dành cho người lớn thì quần áo trẻ em đơn giản hơn một chút.
Bây giờ nghĩ đến những thứ này thì không hiểu sao trong lòng của cô có chút dao động. Cô rất muốn thiết kế ra một bộ áo quần gia đình ba người.
Sau đó Ninh Tôn nói: “Hoặc là bây giờ em có thể thiết kế hai bộ áo quần trước. Để mẹ anh làm người mẫu trước cũng được.”
Hứa Thanh Du khựng lại khi nghe như vậy, biểu cảm cô có chút bỡ ngỡ, rồi nói: “Đúng rồi nhỉ. Lúc trước em còn đang nghĩ, cũng không thể mang áo quần mà mình thiết kế để đi khoe khoang chứ nhỉ. Chắc chắn phải tìm một người mẫu để giúp mình thử những phong cách khác nhau. Lúc trước em còn suy nghĩ đến việc không tìm thấy người mẫu thích hợp, gần đây mẹ cũng xuất hiện rất nhiều lần trên sóng, vừa hay để mẹ mang chúng. “
Mặc dù nói mẹ Ninh đã kí kết với công ty, nhưng vì địa vị không cao lắm. Vậy nên rất nhiều hoạt động, bên ban tổ chức sẽ không cung cấp áo quần, bản thân phải tự mình chuẩn bị.
Lúc trước mẹ Ninh cũng có đề cập chuyện này với Hứa Thanh Du. Bà ấy nói không biết bản thân mình nên mặc gì là hợp nhất.
Cũng không thể thứ gì cũng mua hết, những thứ đắt đỏ thì không mượn được. Bản thân bà ấy cũng có thể buồn phiền về chuyện này.
Lúc này Hứa Thanh Du mời phản ứng lại chuyện này. Bây giờ cô mới có thể có nhiều cơ hội để phát huy sở trường của mình.
Cô rất vui, còn chưa kịp nói gì thì người phục vụ đã đem đồ ăn đến rồi đặt xuống, sau đó lại nhìn chằm chằm Ninh Tôn, giọng nói đè nén, “Anh là Ninh Tôn à?”
Ninh Tôn nhanh chóng đặt tay lên môi để làm một động tác suỵt, ý muốn người phục vụ không nên nói to như vậy. Tuy rằng anh ấy không nói ra nhưng người phục vụ đã biết được đáp án.
Cô nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn, mặc dù trầm giọng nói, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự kích động bên trong đó, “Thật sự là anh à. Ôi trời ơi, vừa nãy tôi thấy anh rất giống nhưng không dám nhận. Anh có thể cho tôi xin chữ kí được không ạ, và sau đó cho tôi chụp tấm ảnh nhé. “
Khi chụp ảnh, Ninh Tôn sợ người khác nhìn thấy nên nói: “Kí tên cũng được. Nhưng nếu chụp ảnh thì hãy đợi chúng tôi ăn xong hẵng chụp nhé. Tôi sợ mọi người nhìn tôi ảnh hướng đến tôi ăn cơm đó.”
Người phục vụ vội vàng gật đầu, “Được, được, được. Vậy thì hai người dùng bữa đi, đợi hai người ăn xong rồi tôi xin chữ kí cũng được.”
Ninh Tôn gật đầu với cô ấy và nói lời cảm ơn.
Người phục vụ che miệng và bỏ đi với vẻ phấn khích.
Hứa Thanh Du có chút bất lực dựa vào lưng ghế. Thật ra cô không thích cái kiểu mà đi đâu cũng bị người khác nhận ra. Cô cảm thấy như kiểu mình bị xâm phạm đời tư vậy, khó chịu vô cùng. Đi đâu cũng phải né này né nọ rất bất tiện.
Và cái cảm giác làm việc gì cũng lén lút đó thì ngay cả khi ăn cơm cũng phải ngó trước ngó sau, có chút phiền phức và cô ghét nó vô cùng.