Mục lục
Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thanh Du mím miệng, vẻ mặt quả thực có chút phức tạp.

Nếu như Tôn Ngọc chỉ ở sau lưng thêm mắm thêm muối thì cô có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà bây giờ rõ ràng Tôn Ngọc muốn giở thủ đoạn sau lưng. Không nhắc nhở Quách Châu thì trong lòng của Hứa Thanh Du có chút có lỗi với cô ấy.

Con người của Hứa Thanh Du cũng không thể nói là tốt bụng mà đơn giản cô có nghĩa khí mà thôi.

Cô làm việc với Quách Châu đã lâu vậy rồi, Quách Châu lại chăm sóc cô đến vậy. Nhìn thấy Quách Châu bị tính kế thì sao cô có thể ngồi yên để người khác có thể muốn làm gì thì làm chứ.

Cho nên Hứa Thanh Du vẫn nói: “Lúc trước tôi có thấy cô Tôn và cô Viên có nói chuyện với nhau. Hai người họ không nhìn thấy tôi. Lúc đó tôi chỉ muốn đến chỗ nhà kho lấy đồ, trùng hợp là hai người họ cũng có đi ngang qua đó. Vừa hay tôi có nghe được cuộc đối thoại của hai người họ.”

Nếu như đi cũng Viên Sơ thì Quách Châu cũng biết kha khá cuộc nói chuyện đó nói về cái gì rồi.

Nhưng cô ấy vẫn hỏi: “Hai người đó nói xấu tôi à?”

Hứa Thanh Du gật đầu, “Nói những lời cũng khó nghe lắm. Vốn dĩ tôi không có ấn tượng gì với cô Tôn. Nhưng chỉ vì nghe thấy cô ta nói xấu cô nên tôi mới chú ý đến cô ta mà thôi.”

Quách Châu mím môi. Có thể thấy được cô ấy có chút khó chịu. Chắc là cô ấy không bao giờ ngờ được Tôn Ngọc sẽ ở sau lưng cô để nói những lời xấu về cô.

Thang máy mở ở tầng dưới, cả Quách Châu và Hứa Thanh Du đều không đi ra ngoài, cô lại nhấn nút đóng để đóng thang máy.

Sau đó cô ấy hỏi, “Bọn họ nói tôi về phương diện nào vậy?”

Hứa Thanh Du không có cách nào để lặp lại những lời mà hai người họ đã nói được. Cô chỉ có thể nói, “Đó là về cô và anh Hoắc.”

Nếu như là thế thì Quách Châu đã biết rồi, “Có phải nói tôi tuổi tác đã lớn, nói Hoắc Minh muốn tái hôn?”

Hứa Thanh Du gật đầu.

Quách Châu hừ một tiếng rồi sau đó lại lắc đầu, “Thật sự không ngờ tới được, tôi cứ tưởng rằng người duy nhất mà tôi xem là bạn bè trong cái công ty này lại là cô ta.”

Vẻ mặt của Hứa Thanh Du cũng có chút phức tạp, cô ấy nói thêm, “Vốn dĩ tôi định không nói chuyện này với cô. Nhưng hôm nay tôi lại nghe thấy cô ta và người khác thương lượng một số chuyện gì đó. Vậy nên chuyện này tôi phải nói cho cô biết.”

Quách Châu ừ một tiếng và nhìn Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du nói: “Lúc đó bọn họ ở sau một cái cột, tôi không nhìn rõ người mà cô ta đang nói chuyện là ai. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng đó không phải là cô Viên. Cô Tôn có nói bọn họ muốn bầu phiếu, còn nói lúc cuộc thi sẽ bầu phiếu cho đối phương để lôi kéo một người. Cụ thể người đó là ai thì tôi cũng không biết rõ, nội dung cuộc nói chuyện có chút mơ hồ. Tôi cũng có chút không hiểu ý trong đó cho lắm. Nhưng mà tôi nghĩ chắc có liên quan đến cuộc thi tiếp theo của công ty chúng ta. “

Quách Châu cau mày, “Còn có chuyện này nữa hay sao?”

Hứa Thanh Du thở dài, “Nếu như không phải hôm nay tôi nghe được những tin tức này thì những chuyện liên quan đến cô Tôn tôi định sẽ không nói gì. Nhưng hôm nay tôi phải nói rõ những chuyện này với cô mới được.”

Vẻ mặt Quách Châu có chút nghiêm túc, một lúc sau mới đưa tay lên vỗ vỗ vài cái vai của Hứa Thanh Du, “Được. Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô nhé Tiểu Du. Cảm ơn cô đã nói với tôi nhiều điều như vậy. Nếu không thì tôi cũng không biết mình bị người khác chơi khăm đến mức nào.”

Sau đó cô cười nhạt một tiếng, “Quả nhiên thì núi cao sẽ có núi cao hơn. Tôi còn tưởng con mắt nhìn người của tôi cũng sáng suốt lắm chứ. Không ngờ nhiều năm như vậy, cô ta ở trước mặt tôi là một vẻ sau mặt lại một vẻ. Tôi lại không cảm nhận được ra cái gì cả. “

Tuổi tác của Tôn Ngọc lớn hơn Quách Châu một chút. Vậy nên chắc kinh nghiệm trong xã hội sẽ nhiều hơn cô ấy.

Hơn nữa, thời gian cô ta làm việc ở công ty nhiều hơn Quách Châu, những chiêu trò trong chức trường thì cô ta am hiểu hơn Quách Châu thôi.

Hứa Thanh Du chỉ có thể xoa dịu Quách Châu, “Không sao cả. May mà vẫn chưa chịu thiệt gì đấy. Nhiều nhất từ đây về sau không qua lại với cô ta là được thôi.”

Quách Châu suy nghĩ một chút rồi mỉm cười, có chút cảm khái.

Cô nhấn nút mở cửa thang máy, “Được rồi, đi thôi, nếu không Ninh Tôn nhà cô sẽ lo lắng lắm cho mà xem.”

Hứa Thanh Du bọn họ đi ra khỏi thang máy. Ninh Tôn và Hoắc Minh đều đang ở trước cửa công ty để đợi.

Hứa Thanh Du và Quách Châu đi ra ngoài. Sau đó mấy người họ chào hỏi vài câu và ai đi đường nấy.

Hứa Thanh Du lên xe với Ninh Tôn, Ninh Tôn liền hỏi: “Sao vậy? Em và cô Quách có chuyện gì không vui hay sao? “

Hứa Thanh Du có chút ngây người, nhanh chóng nói: “Không có chuyện gì hết. Sao anh lại nghĩ như vậy nhỉ, em với cô Quách sao có thể gây nhau chuyện gì được chứ?”

Ninh Tôn ồ một tiếng, sau đó thắt dây an toàn, rồi khởi động xe, “Anh thấy hình như cô Quách có chút không vui thì phải, vẻ mặt của em cũng không được tốt cho lắm.”

Ánh mắt nhìn người của Ninh Tôn rất chuẩn, điểm này thì Hứa Thanh Du đã lĩnh ngộ được rồi.

Cô thở dài, “Cũng không có chuyện gì cả. Chỉ là bên công ty có tổ chức một cuộc thi. Em chỉ nói một vài chuyện với cô Quách mà thôi.”

Ninh Tôn cười, “Sao vậy trong cuộc thi có người giở trò hay sao?”

Nhìn xem, người đàn ông này thực sự thông minh lắm.

Hứa Thanh Du cảm thấy bất lực, “Đúng thật là cái gì cũng không giấu anh được anh hết đấy.”

Ninh Tôn chỉ đoán như vậy, nhưng anh không ngờ rằng mình thật sự đoán đúng.

Bản thân anh cũng bất lực mỉm cười, “Vậy nên là thật ư? Có người muốn ở sau lưng giở trò sao?.”

“Hình như là vậy. “, bây giờ Hứa Thanh Du không chắc lắm, nhưng từ những lời cô nghe được, nó gần giống như thế này.

Ninh Tôn chậc chậc vài tiếng, “Cũng bình thường thôi. Trong công ty thì đấu qua đấu lại là chuyện bình thường như cơm bữa rồi.”

Hứa Thanh Du ừ một tiếng, và không nói gì nữa.

Sau khi trở về nhà suốt chặng đường, Hứa Thanh Du có chút mệt mỏi nên đi ngủ trước.

Mẹ Ninh không có ở nhà, nhưng cơm nước thì đã được nấu hết rồi.

Lần này Ninh Tôn cũng không khuyên Hứa Thanh Du ăn cơm trước nữa. Anh cũng đi theo cô về phòng.

Hứa Thanh Du thì ngủ, anh ở bên cạnh để canh cô. Không có việc gì làm nên Ninh Tôn chỉ lấy điện thoại ra để xem.

Lúc trước anh có vào cái nhóm có Chương Tự Chi và Trì Uyên, hai người họ đang nói chuyện.

Những điều mà hai người họ hỏi cũng chỉ là hỏi khi nào Ninh Tôn khi nào trở về. Bọn họ đều biết Hứa Thanh Du có thai rồi, hôn lễ phải được tiến hành trước khi bụng của cô ấy to lên mới đươc.

Một là có thể thuận tiện mặc áo cưới, hai là không quá mệt mỏi.

Ninh Tôn dựa vào đầu giường nhắn lại một tin, anh ta nói đi đến nhà Hứa Thanh Du trước.

Đầu tiên tổ chức tiệc cưới tại nhà Hứa Thanh Du, sau đó trở về quê của anh để tổ chức.

Chương Tự Chi hỏi Ninh Tôn có cần mình giúp đỡ việc này hay không, Ninh Tôn cũng chỉ cười và nói. Chuyện này thì anh sẽ tự mình làm, tiệc đính hôn thì cậu ta đã giúp anh rồi. Lần này đến lễ kết hôn thì anh sẽ tự mình làm.

Chương Tự Chi nói anh ấy đừng khách sáo như vậy. Anh ta còn nói dù sao mình cũng không có chuyện gì để làm.

Ninh Tôn cười rồi gửi một tin nhắn thoại qua đó: “Cả ngày chuyện của cậu còn không đủ nhiều hay sao? Phải ở nhà dỗ con nữa đấy. “

Sau đó Chương Tự Chi trả lời: “Nhóc nhà tôi thì cũng không quậy gì, cả ngày chỉ biết ngủ. Có những lúc tôi muốn chọc chơi nó nhưng cũng không có cơ hội nữa đấy.”

Sau đó anh lại thở dài, “Người ta đều nói làm cha mẹ rất cực khổ. Sao mà tôi lại không cảm nhận được nhỉ. Nhóc nhà tôi thật sự là quá ngoan, trong lòng tôi còn cảm thấy có chút gì đó không đúng nữa.”

Ở một bên khác, Trì Uyên gửi tin nhắn thoại đến để chế giễu anh ta: “Đừng có mà nói điêu như thế. Nói gì cũng phải giữ lại một chút mặt mũi đi nhá, đợi con trai anh không nghe lời nữa thì đừng có đi đâu cũng than vãn nhé.”

Chương Tự Chi cười và sau đó nói đùa, “Anh xem xem, anh ta gấp rồi đấy.”

Ninh Tôn đặt điện thoại xuống, sau đó ánh mắt rơi vào bụng của Hứa Thanh Du.

Nhắc đến con thì trong lòng anh vô cùng bối rối. Anh không ngờ mình sắp lên chức bố rồi, đã có một đứa con. Đây là điều mà cả đời này anh không thể nghĩ tới được, điều này thật sự xa với tầm suy nghĩ của anh.

Nhưng thật sự chỉ cần nghĩ về nó mà thôi thì anh cũng có thể cười ra thành tiếng. Đó là tiếng cười của hạnh phúc mà không phải ai cũng có thể có được điều đó.

Cuối cùng thì anh ấy cũng có được một ngôi nhà riêng cho mình. Ngôi nhà mà anh hằng mong ước của mình và Hứa Thanh Du.

Sau một hồi, Ninh Tôn cũng nằm xuống, anh ôm chặt Hứa Thanh Du vào lòng rồi nhắm mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK