Mục lục
Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Uyên đợi đến trưa mới tan sở, liền đến phòng làm việc của Trì Chúc xem xét.

Trì Chúc không trở lại, trong phòng làm việc văn kiện vẫn còn để ở bên kia, có một phần văn kiện đã được mở ra xem, cũng có thể thấy chắc là đã xem được một nửa.

Trì Uyên nhìn chằm chằm vào nó hai lần, rồi quay đi.

Anh trực tiếp lái xe, trở về nhà tổ.

Sau khi xuống xe, Trì Uyên nhìn vào bên trong bãi đậu xe.

Xe của Trì Chúc không có ở đây, xem ra vẫn chưa trở về.

Không về nhà, lại đi ra ngoài lâu như vậy, anh đã biết, Trì Chúc đang đi làm chuyện gì.

Trì Uyên quay người đi về phía nhà chính, mới đi được mấy bước liền nhìn thấy bà Hai từ trong hoa viên đi ra.

Bà Hai ăn mặc tinh xảo, giống như là muốn đi ra ngoài.

Nhìn thấy Trì Uyên, bà Hai cũng ngạc nhiên.

Nhưng sau đó bà lại cười, “A Uyên đã về rồi, ai chà, xem ra quan hệ con và Tiểu Tư ngày càng tốt nhỉ, buổi trưa nào cũng về nhà thăm một tí.”

Trì Uyên kêu một tiếng thím Hai, rồi không nói gì nữa.

Bà Hai ừ một tiếng, còn nói, “A Uyên à, không phải thím Hai nói con, con với tiểu Tư phải tìm cơ hội, mà tái hôn đi, không có giấy hôn thú này trói buộc, không phải nói biến số thật quá lớn.

Trì Uyên nhếch miệng, “Không có việc gì, giấy hôn thú cũng không bằng con cái, có giấy hôn thú biến số cũng lớn, nhưng cũng không giống việc có đứa trẻ .”

Bà Hai nhìn Trì Uyên, haha một tiếng,” Ngược lại con nghĩ rất thoáng.”

Trì Uyên đối nàng gật gật đầu, không nói gì khác nữa, trực tiếp đi nhà chính.

Bà cụ và Cố Tư đều không ở dưới lầu, phòng bếp thì đang nấu cơm.

Trì Uyên nhìn một vòng liền đi lên lầu.

Cố Tư đang ngủ, Trì Uyên đẩy cửa đi vào, âm thanh nhẹ nhàng hơn.

Anh chầm chậm đi qua ngồi xuống bên cạnh Cố Tư, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cô.

Thời gian nghỉ của Ninh Tôn bên kia đã được quyết định, thời gian mặc dù không tính là quá lâu, nhưng củng đủ để anh ta có thể buông lỏng một chút.

Chờ Ninh Tôn trở lại cũng là lúc nói chuyện này một cách rõ ràng.

Cố Tư ngủ rất yên bình, căn bản không phát hiện Trì Uyên trở về.

Trì Uyên ngồi dựa vào đầu giường, không bao lâu sau thì có tin tức gửi tới điện thoại.

Là tin của cấp dưới, chủ yếu nói về một số tin từ cuộc thẩm vấn.

Những người đó không phải là quản lý chính, chuyện họ biết đều là chuyện bên ngoài.

Nhưng cũng đủ để Trì Uyên khóa chặt mục tiêu.

Trì Uyên trả lời đã biết, sau đó buông điện thoại xuống.

Cố Tư để điện thoại di động sang một bên, anh tiện thể cầm lên xem qua.

Trên đó có cuộc gọi của Chương Tự Chi, nhưng nó đổ chuông được ba bốn giây rồi tắt máy, không biết có phải gọi nhầm hay không.

Trì Uyên không để ý, cứ ở bên Cố Tư như vậy, cho đến khi người làm đến bảo hai người họ đi xuống ăn cơm.

Tiếng gõ cửa của người hầu đánh thức Cố Tư, Cố Tư vừa mở mắt đã thấy Trì Uyên ở đó, hiển nhiên là giật mình.

Trì Uyên từ trên giường đi xuống, “Hôm nay em có cảm thấy mệt mỏi không? Anh nhìn em ngủ rất say.”

Cố Tư ậm ừ, bị Trì Uyên kéo đứng dậy, “Chẳng qua ngủ được rất ngon, hiện tại đầu óc cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái.”

Trì Uyên giúp đỡ Cố Tư sửa lại tóc một chút, “Cũng không có ngủ nhiều, anh sợ em sẽ khó chịu.”

Cố Niệm ừ một tiếng, “Đi ăn cơm đi, tỉnh lại liền thấy đói.”

Trì Uyên cười lên, không hiểu sao cảm thấy Cố Tư như thế này rất đáng yêu.

Hai người gặp bà cụ từ trong phòng đi ra ngoài hành lang, nhìn thấy Trì Uyên quay lại, bà cụ không khỏi kinh ngạc.

Nhưng mà bà chỉ hỏi, “Ba con không có đi theo trở về à?”

Trì Uyên lập tức liền bật cười, anh hơi do dự một chút mới nói, “Ba con, đoán chừng đang ở cùng một chỗ với mẹ con.”

Bà cụ cùng Cố Tư có chút sững sờ, Cố Tư phản ứng nhanh hơn, “Ba anh đi qua tìm?”

Trì Uyên mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng cảm giác đúng đến tám chín phần mười, “Anh cảm thấy đúng như thế .”

Tật xấu thích buôn chuyện của Cố Tư lại nổi lên, cô vội vàng móc điện thoại di động ra, “Mọi người đi xuống ăn cơm trước, con gọi điện thoại hỏi một chút.”

Cô ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng tỏ vẻ lén lút, khiến bà cụ ở bên cạnh cũng bị chọc cười, “Trông bộ dáng này của con thật giống như giữa hai người bọn họ có gian tình vậy.”

Cố Tư không kiềm chế được mà nở nụ cười, “Là tại con tò mò quá.”

Trì Uyên đỡ bà cụ xuống lầu ăn cơm, Cố Tư liền ở hành lang trực tiếp gọi điện thoại cho Phương Tố.

Phương Tố rất lâu sau mới nhận điện thoại, không biết có phải cảm giác của Cố Tư sai rồi không, cô cảm thấy giọng nói Phương Tố có chút lúng túng, “Tiểu Tư, sao vậy?”

Cố Tư nhỏ giọng, “Tôi hỏi bác một chuyện này nhé, bác bây giờ đang ở cùng một chỗ với ai?”

Phương Tố bên kia nháy mắt liền im lặng.

Cố Tư thấy phản ứng của bà như vậy liền hiểu, cô haha cười, “Chuyện gì xảy ra vậy?, Lâm Chí Dương hôm nay không phải nói đi đến nhà bác ăn cơm sao? Bác tha cho chim bồ câu của anh ta?”

Chuyện này muốn giải thích thế nào đây.

Phương Tố lúc này thật sự không biết nên nói như thế nào.

Cố Tư chờ, nhưng không nghe thấy bà trả lời, sau đó suy nghĩ một chút, bà ở bên kia hẳn là không tiện nói chuyện lắm.

Cô phối hợp ừ một tiếng, “Được rồi, bác ăn trước đi có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp.”

Lúc sắp cúp điện thoại, Cố Tư còn nói một câu, “Cố gắng lên nha.”

Phương Tố vô cùng lúng túng, nhẹ nhàng ho khan hai cái, sau đó qua loa lấy lệ ừ một tiếng.

Cuộc điện thoại này đã kết thúc.

Cố Tư cúp điện thoại, nắm điện thoại di động, vui vẻ cười cười, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Trì Uyên và bà cụ đã ngồi trong phòng ăn.

Tư thế hai người bày ra rõ ràng là đang đợi cô.

Cố Tư mỉm cười lướt qua, Trì Uyên gần như đã biết câu trả lời.

Anh nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, đưa tay lên sờ đầu cô, “Bây giờ em đã hài lòng chưa?”

Cố Từ ừ một tiếng, “Em trước còn cảm thấy ba không chủ động, bây giờ xem ra cũng không tệ lắm, như vậy là đúng rồi, hai người có tình cảm tại sao phải che giấu.”

Bà cụ đồng ý với lời nói của Cố Tư, quay sang Trì Uyên, “ Đúng vậy, ba con nếu được một nửa của con, chắc là đã tái hôn từ lâu rồi.”

Trì Uyên lập tức quay đầu lại với Cố Tư,”Em cũng học theo mẹ một chút, nếu em dễ nói chuyện bằng một nửa của bà, thì hai chúng ta khẳng định cũng đã tái hôn rồi.”

Cố Tư không khỏi nhếch miệng cười với anh.

Vì chuyện của Phương Tố, hôm nay cô đã có một bữa trưa rất vui vẻ.

Ăn cơm xong còn có một chút thời gian, nên Trì Uyên đưa Cố Tư đi một vòng trong căn nhà tổ.

Không có chủ đề gì đặc biệt, Trì Uyên nhắc đến bà Hai, bởi vì vừa mới đụng phải, nên thuận tiện nhắc tới.

Cố Tư nhớ tới lần trước cô cùng Trì Cảnh đi chung với nhau, bị bà Hai bắt gặp, sắc mặt cô trong nháy mắt liền lạnh xuống.

Thật ra thì Cố Tư hiểu, bà Hai sợ cô làm ảnh hưởng đến việc Trì Cảnh tìm bạn gái.

Thực sự thì bà ấy suy nghĩ quá nhiều rồi, không nói tới việc bây giờ cô còn có con, nếu cô thật sự chỉ có một thân một mình, thì cùng Trì Cảnh ở chung một chỗ là điều không thể.

Không cần biết người khác nghĩ gì, cô vẫn muốn thể diện.

Bà Hai lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả điều này cũng không nghĩ tới sao.

Trì Uyên thở dài, nói không biết Trì Cảnh đến bao giờ mới tìm được bạn gái.

Cố Tư suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng, “Nếu gặp đúng người thì sẽ sớm đưa ra quyết định, bây giờ những người bên cạnh dù sốt ruột thì cũng đều là dư thừa.”

Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, cười cười, không nói nhiều.

Hai người đi được một đoạn nữa,Cố Tư rốt cục mở miệng nói, “Thực ra mọi người suy nghĩ quá nhiều rồi, em cũng không phải là không có đầu óc, làm gì trong lòng mình tự nhiên hiểu rõ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK