Chuyện này thì có gì mà đắc ý cơ chứ. Ninh Tôn không hiểu nổi Ninh Tiêu đang nghĩ gì.
Anh bước thẳng về phía thang máy, trước đó anh còn nói: “đến thăm ông già thì vào trong mà nhìn, còn đến để kiếm chuyện thì tôi khuyên cậu đứng làm ồn ở đây. Bây giờ danh tiếng của các người không tốt, nếu mà bị kẻ khác lợi dụng thì các người càng khó có cơ hội xuất hiện đấy. Mà bây giờ ông già vẫn chưa chết đâu, tự mà suy nghĩ cho thật kĩ.”
Ninh Tiêu mím môi, quay lại nhìn bóng lưng Ninh Tôn, không thể nói ra lời nào.
Đúng là hiện tại danh tiếng của bọn họ không tốt. Những người bạn mà anh từng qua lại đều tránh xa anh ta.
Hiện giờ anh ta đang gặp khó khắn, nhưng không một ai sẵn sàng đứng ra giúp anh ta.
Nhà họ Ninh cũng thay đổi thái độ với anh ta, cuộc sống của anh ta thay đổi hoàn toàn.
Ninh Tôn xuống thang máy đi đến bồn hoa bên ngoài. Lấy thuốc lá từ trong túi ra. Nhưng vừa lấy ra một điếu thuốc, chưa kịp châm thuốc đã nhìn thấy người quen.
Ninh Tương đang đứng bên cái cây cách đó không xa gọi điện thoại. Ninh Tôn không nghe thấy Ninh Tương nói gì, nhưng anh cảm thấy cô ta đang lo lắng vì điều gì đó qua nét mặt và cử chỉ của cô.
Ninh Tôn thở dài, anh nhắm mắt lại.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai mà ngờ rằng sẽ có một ngày Trang Lệ Nhã và ba người họ lại cò thể rơi vào tình cảnh này cơ chứ.
Ninh Tương chưa nói chuyện điện thoại được bao lâu thì cất điện thoại đi, tỏ vẻ tức giận.
Cô ta quay đầu lại nhìn về cánh cửa khoa nội trú, muốn đợi Ninh Tiêu đi ra.
Cuối cùng cô ta ngạc nhiên khi nhìn thấy Ninh Tôn.
Ninh Tôn đang đứng bên bồn hoa hút thuốc.
Ninh Tương không biết anh ta đang làm gì, đáng lẽ ra anh ta phải đến gặp Ninh Bang mới phải.
Hiển nhiên, Ninh Tương cũng biết tình hình sức khoẻ của Ninh Bang không tốt, rằng tối hôm qua ông ta được đưa vào phòng cấp cứu.
Nếu hỏi cô ta có cảm thấy đau lòng cho Ninh Bang hay không, bản thân anh cũng cho rằng cô ta sẽ không quá đau khổ vì điều này đâu.
Cô ta nể sợ Ninh Bang hơn. Bao nhiêu năm qua, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Ninh Bang quyết định.
Còn Trương Lệ Nhã luôn nhượng bộ Ninh Bang mọi lúc mọi nơi. Mưa dầm thấm lâu mà đành chút sự tôn trọng cho Ninh Bang.
Nhưng nếu hỏi có đau lòng không thì thật sự chẳng được bao nhiêu cả.
Ninh Bang không chỉ tệ với một mình Ninh Tôn, mà đối với cô ta và Ninh Tiêu cũng chẳng dành ra sự quan tâm đặc biệt nào.
Bây giờ Ninh Bang thành ra nông nỗi này, cô ta chỉ cảm thấy cảm xúc động thôi.
Cầm bao nhiêu là tiền trong tay, nhưng cuối cùng lại chẳng thể chuộc bản thân ra khỏi quỷ môn quan. Nhiều tiền như vậy thì có ích gì chứ.
Bây giờ cô ta đến đây cùng với Ninh Tiêu chẳng qua chỉ để nhìn xem Ninh Bang ra sao mà thôi, hai người muốn đưa Trang Lệ Nhã ra khỏi đây.
Sao bao nhiêu năm làm cha làm mẹ, chắc hẳn Ninh Bang sẽ không thể có đủ tư cách như Trang Lệ Nhã.
Có thể ở một số phương diện, Trang Lệ Nhã không ưu tú bằng nhưng ở phương diện làm mẹ, bà có thể dâng hết tất cả những thứ mà bà có thể cho hai đứa con của mình.
Cho dù đến phút cuối cùng bà có nhiều mâu thuẫn với Ninh bang đi chăng nữa, có nhắm tới khối tài sàn trong tay Ninh Bang đi chăng nữa thì mục đích của bà cũng chỉ là giành lại thật nhiều cho Ninh Tiêu và Ninh Tương.
Bây giờ Ninh Bang xảy ra chuyện, hai người họ chỉ mau chóng nhân cơ hội Ninh bang chưa chút hơi thở cuối cùng mà giải quyết mọi chuyện mà thôi.
Ninh Tương không nhìn anh nữa mà đi về hướng khác cách anh thật xa.
Từ hôm đến nhà Ninh Tôn cầu xin sự giúp đỡ mà không nhận được gì, cô ta đã không muốn dây dưa với Ninh Tôn thêm một lần nào nữa rồi.
Đâu chỉ mình Ninh Tôn, kể cả Ninh Tú cô ta cũng không muốn qua lại.
Bao nhiêu năm qua bọn họ đều chung sống hoà bình với Ninh Tú, cô ta chỉ có thể làm mình làm mẩy trước mặt Ninh Tôn, nhưng còn Ninh Tú thì cô ta không dám.
Ngay cả Trang Lệ Nhã cũng phải để lại mặt mũi cho Ninh Tú, phải nhìn sắc mặt Ninh Tú mà nói chuyện. Bọn họ nào dám gây chuyện với anh ta.
Ninh Tương cho rằng bọn họ không liên quan gì đến Ninh Tú. Thế nhưng hôm đó khi cô ta đến công ty với Trang Lệ Nhã và Ninh Tiêu, muốn bàn chuyện thừa kế với anh ta.
Thái độ của anh ta với bọn họ không chỉ có thể hình dung bằng hai từ ghê tởm nữa.
Từ đó cô mới nhận ra rằng anh ta luôn ghét bỏ họ.
Ninh Tương suy nghĩ hai ngày, cảm thấy phản ứng của anh ta như vậy là hoàn toàn bình thường.
Đúng là Trang Lệ Nhã đã bước vào nhà họ Ninh bằng cách kì lạ nào đó. Vì vậy, anh ta chắc chắn sẽ có thành kiến với Trang Lệ Nhã.
Dù sau khi kết hôn với nhà họ Ninh nhiều năm, Trang Lệ Nhã đã tránh mặt Ninh Tú, nhường nhịn anh ta đủ thứ. Nhưng bà ta vẫn chỉ là tình nhân, là người thứ ba.
Bà ta muốn thay thế vị trí của mẹ Ninh Tú, muốn người ta nhắc đến mẹ Ninh thì sẽ nhớ đến bà ta. Cả Ninh Tương và Ninh Tiêu đều có thể nhận ra tham vọng to lớn ấy, huống chi là Ninh Tú.
Vì vậy, Ninh Tú có lý do để ghét bỏ bà ta.
Bây giờ Ninh Tương không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa. Chuyện đã đến nước này rồi, ngẫm lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Cô ta chỉ muốn nghĩ cách giải quyết những vấn đề đang diễn ra trước mắt.
Đợi một lúc sau, Ninh Tiêu mới đi xuống.
Ninh Tiêu không nhìn Ninh Tôn, sải bước về phía Ninh Tương.
Ninh Tương áy này nhìn anh, vội vàng hỏi: “tình hình thế nào rồi?”
Ninh Tiêu lắc đầu đáp: “hôn mê rồi, em vừa mới vào thăm đây, tình hình không khả quan cho lắm.”
Ninh Tương kinh ngạc nói: “sao đột nhiên lại như vậy, lúc trước mọi chuyện vẫn đang ổn mà?”
Ninh Tiêu thở dài: “Em hỏi y tá, y tá nói rằng kể từ lần trước khi chúng ta đến đây làm loạn, tình trạng sức khoẻ của ông ta đã rất tệ rồi. có lúc còn thức trắng cả đêm ngồi thở dài mãi.”
Giọng điệu anh ta bắt đầu do dự: “chắc là tức lắm, tim của ba vốn đã không tốt, lúc trước khi chúng ta làm ông ta giận cũng đã đau ngực suốt rồi. Lần này chắc hẳn đã phát bệnh luôn.”
Vẻ mặt của Ninh Tương có chút bất lực: “ai mà biết được mọi chuyện sẽ như vậy chứ.”
Thật ra chuyện này đúng là không ai ngờ được. lần trước khi bọn họ và Trương Lệ Nhã đến đây gây chuyện, chẳng qua là muốn ngăn ông ta thay đổi cách chia di chúc.
Ai mà biết được bọn họ sẽ khiến cho sức khoẻ của ông ấy thành ra nông nỗi này.
Họ không chỉ không nhận được chút lợi lộc nào mà còn mất nhiều hơn.
Bây giờ đứng đây cũng không làm được gì, Ninh Tương và Ninh Tiêu vừa đi vừa nói chuyện rồi rời khỏi đây.
Ninh Tôn thấy bọn họ đi mới sải bước đi vào trong.
Mẹ Ninh và Hứa Thanh Du không còn ờ trong phòng bệnh nữa. Người đang đứng ở cuối hành lang phòng bệnh, đứng dựa vào cửa sổ.
Mẹ Ninh than thở: “bây giờ ông ta như vậy rồi, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa Trang Lệ Nhã sẽ được thả ra thôi.”
Hứa Thanh Du gật đầu, nói: “Có lẽ thế. Dẫu sao Trang Lệ Nhã cũng không ở một mình mà có cả hai đứa con. Có khi chỉ khoảng hai ngày sau bà ta sẽ ra ngoài.”
Mẹ Ninh chép miệng, cơn giận của bà ấy cũng đã nguôi đi phần nào: “Thật đáng tiếc, đáng lẽ bà ta phải bị dằn vặt nhiều hơn.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ thoáng hơn: “Rất có thể lương tâm của bà ta cũng đã day dứt lắm rồi.”
Mẹ Ninh nhớ lại người đàn bà tên Trang Lệ Nhã trong video trước đây, do góc quay của video không rộng lắm khiến bà ấy không nhìn thấu được mọi chuyện, nhưng có vẻ bà ấy thực sự rất xấu hổ và bối rối. Khuôn mặt của bà ta đầy vết bầm tím cùng với những vết thương đã đóng vảy, đầu tóc bù xù như tổ quạ. Dù không thấy rõ cơ thể nhưng rõ ràng là Trang Lệ Nhã đã bị thương.Do trên người có nhiều vết thương đến thế, nên có lẽ bà ta đã nhận lại đủ hậu quả cho những việc bản thân bà ta đã gây ra. Nghĩ thế, trong lòng mẹ Ninh cảm thấy thoải mái hơn.
Ninh Tôn bước về phía hai người họ: “Sao hai người lại ở đây? Sao không vào trong mà ngồi?”
Mẹ Ninh quay lại nhìn Ninh Tôn, nói: “Vừa rồi có một người khiến mẹ không ưa nổi đến đây, nên mẹ không muốn vào trong gặp người đó.”
Nghe vậy, Ninh Tôn biết bà ấy đang nói đến ai.
Anh cười rồi đáp lại: “Mấy ngày gần đây, công việc của cái người đáng ghét đấy không suôn sẻ mấy, nên mẹ không cần quan tâm làm gì.”
Mẹ Ninh khịt mũi: “Vì không để ý nên mẹ mới mặc kệ. Nếu mẹ so bì, tính toán với người ta, nếu mẹ quan tâm đến người ta nhiều như thế, thì mẹ đã xông lên đánh người ta một trận rồi.”
Chắc chắn trước kia người đó hay bắt nạt Ninh Tôn nên bây giờ mới khiến người khác ghét cay ghét đắng như thế.