Cho nên là nói, tối qua Trì Uyên cùng Chương Tự Chi đến quán bar uống rượu, nhưng Chương Tự Chi sớm đã gục ngã.
Mà Trì Uyên chỉ là đặt anh vào taxi đưa về, sau đó bản thân tự mình đi tìm thú vui.
Cố Tư từ từ gật đầu, rất tốt.
Ngược lại cô có chút mong chờ động tĩnh truyền thông bên kia.
Liệu có thể bắt được chứng cứ Trì Uyên ngoại tình ăn vụng hay không.
Chương Tự Chi không biết những điều này, nhìn chằm chằm Cố Tư, sau đó nói: “Ây, hôm nay cô có thời gian, vậy tôi gọi A Tôn đến, sau đó cô lại gọi cho chồng cô, bốn người chúng ta họp đủ một bàn.”
Cố Tư mở miệng: “Ninh Tôn sắp đến.”
Chương Tự Chi lập tức ngồi thẳng người: “Vậy chỉ còn thiếu Trì Uyên, nhanh nhanh nhanh, cô nhanh chóng gọi điện cho anh ta, bảo anh ta qua đây, bàn mạt chược của tôi không thể nhịn nữa rồi.”
Anh ta rõ ràng kích động lên, vừa nói liền đứng dậy, muốn đi về phòng: “Tôi đi rửa mặt, lập tức tới đây.”
Cố Tư vội vàng mở miệng: “Tôi không gọi, anh muốn đủ bàn, tự anh gọi người đến.”
Chương Tự Chi dừng lại, quay đầu nhìn Cố Tư: “Cái cô nàng này…”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Chương Tự Chi vẫn nhanh chóng đi về phòng, cửa phỏng mở, Cố Tư có thể thấy Chương Tư Chi lấy điện thoại, sau đó bấm số gọi.
Bên kia một hồi sau bắt máy, âm thanh Chương Tự Chi đương đối lớn: “A Uyên, đến chỗ tôi đi, hôm nay chơi một ván, trùng hợp hôm nay mọi người đều có thời gian.”
Chương Tự Chi vừa nói vừa đi về phía Cố Tư.
Trì Uyên ban đầu nói cái gì, Cố Tư không nghe được.
Nhưng sau đó Chương Tự Chi liền nói: “Hôm nay không phải là chủ nhật sao, anh cũng nghỉ mà, chúng ta lâu rồi không cùng nhau ngồi chơi một ván mạt chược, đến đi.”
Nói xong, anh cũng đi tới trước mặt Cố Tư, anh ta còn đem điện thoại mở loa to, để Cố Tư nghe.
Trì Uyên bên kia mở miệng: “Hôm nay tôi có việc, không đi được.”
Vừa mới nói xong, bên kia truyền đến âm thanh Tùy Mị: “A Uyên, nào, thử cái này đi, cái này khá ngon.”’
Chương Tự Chi sững sờ, miệng mở to, sau đó quay đầu nhìn Cố Tư.
Mặc dù Cố Tư ngạc nhiên, nhưng biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi.
Chương Tự Chi đều cà lăm : “A Uyên, anh đang, đang, đang ở đâu vậy?”
Trì Uyên trả lời hơi ậm ờ: “Tôi đang ở bên ngoài.”
Câu trả lời này, cùng với không trả lời cũng không có gì khác biệt.
Trì Uyên bên kia dừng hai giây, sau đó lại nói: “Tôi bên này có việc, không nói nhiều nữa.”
Nói xong lời này, liền cúp điện thoại.
Chương Tự Chi há miệng, nhìn Cố Tư: “Chồng cô, đây là tình huống gì vậy, âm thanh vừa nảy, là của Tùy Mị à.”
Cố Tư gật đầu, một mặt vô tội: “Hình như là vậy.”
Chương Tự Chi nhíu mày: “Tại sao chồng cô cùng Tùy Mị lại ở cùng nhau, hôm nay không phải ngày nghỉ à, hai người bọn họ không nên chạm mặt nhau.”
Cố Tư còn cười: “Cái này tôi cũng không rõ, anh hỏi tôi, tôi không biết nói như nào.”
“Cô cũng không rõ?”Chương Tự Chi hơi ngạc nhiên.
Cố Tư không có cách nào trả lời cụ thể, giữa cô và Trì Uyên, quá nhiều lộn xộn.
Ninh Tôn bên kia cũng đến, vài bước lên đến lầu, liếc nhìn thấy cánh tay trần của Chương Tự Chi.
Còn có Cố Tư ở trên ghế sofa.
Ninh Tôn liền nhíu mày: “Tự Chi, anh thay đồ trước đi.”
Cái con ngươi Chương Tự Chi này, bất kì việc gì ở trước mặt anh ta, đều không quan trọng bằng chơi mạt chược.
Nhìn thấy Ninh Tôn đến, ngay lập tức liền đem chuyện vừa rồi quên sạch sành sanh.
Anh ta lập tức cười ha ha: “Tôi lập tức đi rửa mặt, các người đợi một lát, không được một lát tìm một người phục vụ gom cho đủ người, là đủ một bàn.”
Nói xong anh ta nhanh chóng đi vào phòng.
Ninh Tôn đi qua, ngồi xuống đối diện Cố Tư, nhìn chằm chằm Cố Tư: “Thần sắc kém như vậy, chỗ nào không khỏe sao?”
Cố Tư cười: “Không có, tôi rất khỏe.”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm Cố Tư, cũng không hỏi gì thêm.
Bên kia Chương Tự Chi quả thật là thần tốc, chẳng mấy chốc thay một bộ đồ ngủ, sau khi đánh răng rửa mặt đi ra: “nào nào nào, mạt chược tôi đều chuẩn bị xong.”
Cố Tư đứng dậy trước: “Đi thôi.”
Cố Tư phối hợp như vậy, Ninh Tôn cũng không nói gì.
Chương Tự Chi gọi một người phục vụ đến, nói là ghép bàn.
Anh ta vẫn chưa ăn cơm, bên này lại dặn dò, làm cho anh ta chút điểm tâm.
Cố Tư ngồi bên cạnh bàn mạt chược, nhìn Chương Tự Chi.
Cái dáng vẻ không tim không phổi này, cô thật sự là ngưỡng mộ.
Trì Uyên bên kia, đang ở sân đánh Golf.
Hôm qua anh uống cũng không ít, hiện tại trạng thái cũng không quá tốt.
Tùy Mị cũng chú ý tới, cô đưa khăn cho Trì Uyên: “Làm sao vậy, hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao.”
Trì Uyên lau mặt: “Vẫn ổn.”
Tùy Mị đem hàng mẫu đến, Trì Uyên đã nhìn qua, cái này bên anh cung cấp, quả thật cũng không khó.
Hai người ngồi trên ghế , Tùy Mị nhìn bãi cỏ rộng lớn, cười: “Tôi là lần đầu tiến đến đây, không biết nên cần làm cái gì, sợ bản thân có chỗ làm sai, bị mọi người chê cười.”
Sau hồi lâu Trì Uyên ngước đầu, nhìn nhìn nơi xa: “Ai cũng có lúc mới bắt đầu, không có việc gì.”
Ai cũng không phải sinh ra liền biết nhiều thứ, chẳng qua là điều kiện tốt, có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Anh nhíu mày một cái, không hiểu sao lại nghĩ đến Cố Tư.
Cô chưa từng tiếp xúc qua rất nhiều thứ, vì vậy lúc trước luôn làm sai, bị bà Trì quở trách.
Nhưng thật ra, nói cho kỹ càng, những việc này cũng không phải lỗi của cô.
Cô không có điều kiện đó.
Ông nội từng nói qua một số chuyện về nhà họ Cố.
Cô cùng ông nội cô, có lẽ ngay cả sinh sống đều rất khó khăn, vì vậy cũng không thể đối với cô quá nghiêm khắc.
Chỉ là những điều này, anh dường như mới nhớ đến.
Chờ một hồi, Tùy Mị đứng lên trước: “Đi thôi, tôi muốn thử lại.”
Trì Uyên “ừ” một tiếng, cũng đứng lên theo.
Hai người đi về phía sân, đột nhiên Tùy Mị quay đầu nhìn Trì Uyên: “Tôi và anh đi đến đây, cô Cố có biết không?”
Trì Uyên dừng lại một chút, trực tiếp trả lời: “Chắc là không biết, những chuyện xã giao này, không nhất thiết nói với cô ấy.”
Khuôn mặt Tùy Mị trong nháy mắt cứng đờ.
Cô ta vội vàng quay đầu lại, qua vài giây mới cười, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng: “Nói vậy cũng đúng.”
Trì Uyên thờ dài, kìm nén tính khí.
Thật sự anh đã không ngừng bực bội rồi.
Tùy Mị thật sự cũng nhìn ra được, Trì Uyên không đưa bóng vào lỗ tiếp theo.
Trạng thái anh rõ ràng không tốt, có đôi khi cứ thất thần.
Tùy Mị nhìn bộ dạng Trì Uyên, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Cô ta cũng sẽ nghĩ, Trì Uyên có phải là nghĩ đến Cố Tư,mới một buổi sáng như vậy không ở bên nhau, đến nỗi anh nhớ thương như vậy?
Sau khi đánh vài gậy, Tùy Mị nói trước: “thời gian không còn sớm nữa, nếu không, hôm nay chúng ta tới đây thôi, có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Trì Uyên như cũ vẫn không từ chối: “Được.”
Hai người thu dọn đồ đạc, từ sân golf đi ra, nơi này hơi hẻo lánh, xung quanh không có tiệm cơm gì ngon.
Thế là Trì Uyên lái xe, đưa Tùy Mị về phía nội thành bên này.
Tùy Mị ngồi ở ghế phụ, trước sau di chuyển hai cái, trực tiếp cười: “Tôi dời cái ghế một chút, không gian này hơi nhỏ.”
Trì Uyên không đề ý nhiều: “Có thể.”
Xe từ từ lái về phía nội thành.
Thời gian này, quả thật số lượng xe trên đường cũng không nhiều.
Một chỗ phía trước đèn giao thông, Trì Uyên cũng sớm nhìn thấy.
Chỉ là anh không hiểu mình đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng là muốn đạp phanh, kết quả gần đến ngã tư, một chân liền đạp ga.
Chiếc xe đột nhiên lao ra ngoài.
Tùy Mị bên cạnh giật mình, có chút không khống chế được, hét lên một tiếng.
Đồng thời, cô ta quay người bổ nhào về phía Trì Uyên.