Chương 79
Đừng quậy Cổ Tư tỉnh dậy đúng lúc máy bay hạ cánh, sắp chạm đất.
Hầu như cô ngủ suốt quãng đường.
Nên cô không cảm thấy nhàm chán mấy.
Tiếp viên hàng không đi ra nhắc nhở mọi người ngồi vững, cài chặt dây an toàn.
Cổ Tư vươn vai: “Suốt quãng đường này, mình ngủ ngon thật đó!”
Trì Uyên cất sách đi, chẳng nói chẳng rằng, cũng không nhìn cô.
Tử Thư ở bên cạnh không nhịn nổi, rướn cổ nhìn Cổ Tư: “Cô Cổ, lát nữa cô có về nhà họ Trì cùng boss nhà chúng tôi không?”
Cố Tư liếc Trì Uyên: “Anh hỏi boss nhà các anh ấy, tôi cũng không biết mình phải đi đâu.
Cô đá câu hỏi sang Trì Uyên. Anh nói từ xem như trả lời Tử Thư.
Sau khi máy bay dừng hẳn, Tử Thư đi trước mở đường, Trì Uyên và Cổ Tư thong thả xuống may bay sau. Tử Thư Thư đi lấy hành lý, Cổ Tư và Trì Uyên đi ra ngoài.
Cô lờ mờ có một suy đoán.
Kết quả, cô bật cười khi trông thấy người đứng ở cổng ra vẫy tay với Trì Uyên.
Quả nhiên cô đã đoán đúng.
Người đứng ở cổng ra là bà Trì, ngoài ra còn có một cô gái.
Cô gái này hơi khác người cô nhìn thấy trên tạp chí Nói thế nào nhỉ? Cô ta không trang điểm như người trên tạp chí.
Chắc là ảnh trên tạp chí đã được photoshop, cô ta còn trang điểm nữa.
Trông khá thời thượng.
Bây giờ cô gái này đứng đó, vừa xinh đẹp vừa lạnh nhạt.
Còn đẹp hơn cả trên tạp chí.
Cổ Tư thầm cười khẩy.
May là sáng nay cô đã chuẩn bị trước khi ra ngoài. Lúc này, gương mặt cô được trang điểm khéo léo, cô đứng đây không thua kém đối phương.
Trì Uyên đi đến chỗ bà Trì, anh hơi bất ngờ: “Chẳng phải con đã bảo mẹ đừng đến đón bọn con sao?”
Anh nói xong còn nhìn Tùy Mị.
Tùy Mị ngượng ngùng: “Chỉ là, chỉ là tình cờ thôi.”
“Mẹ muốn tới, bèn kéo Mị Mị đi cùng đó.” Bà Trì vội lên tiếng.
Bà ta còn cầm tay Tùy Mị.
Hai người này trông như hai mẹ con.
Tử Thư đứng bên cạnh lén trợn mắt.
Cổ Tư thờ ơ, không nói gì.
Thật ra bà Trì đã trông thấy Cổ Tư, nhưng phớt lờ cô.
Vừa hay Cổ Tư cũng không muốn nói chuyện với bà ta.
Trì Uyên quay đầu nhìn Tử Thư rồi lại nhìn Cổ Tư: “Đi thôi!”
Cổ Tư hơi ngước cổ, dáng vẻ kiêu căng, không để ý tới bà Trì.
Đoàn người đi ra ngoài.
Bà Trì đến có chuẩn bị, ngồi xe riêng có rèm che. Bây giờ ngoài tài xế ra, chỉ còn tối đa bốn chỗ.
Nhưng không gian ở hàng ghế sau không lớn, rõ ràng là ba người ngồi thì hơi chen chúc.
Bà Trì mở cửa xe chỗ ghế phụ rồi bảo Trì Uyên lên xe.
Sau đó, bà ta nháy mắt với Tùy Mị, ra hiệu cho cô tà mau ngồi vào hàng ghế sau.
Thật sự là Cổ Tư không muốn tranh giành với bọn họ. Cô quay sang nhìn Tử Thư: “Anh có gọi xe của công ty các anh đến đây không?”
Tử Thư nói to: “Tôi gọi rồi, lúc nãy họ còn gửi tin nhắn báo đã đến nơi. Để tôi tìm xem.”
Trì Uyên đứng tại chỗ nhìn xung quanh.
Bà Trì sốt ruột: “A Uyên đến đây, lên xe đi! Đám Tử Thư ngồi xe công ty về công ty là được. Ở nhà nấu cơm rồi, đang đợi con về đó.”
Tùy Mị đi mở cửa sau, đứng cạnh cửa chứ không lên xe.
Cô ta chỉ nhìn Trì Uyên.
Tử Thư nhìn quanh một lát đã trông thấy xe của công ty đang đi tới.
Anh ta lập tức vẫy tay: “Bên này bên này”
Chiếc xe kia từ từ chạy tới.
Chiếc xe này thuộc hãng SUV đô thị, thoạt nhìn có vẻ rộng rãi.
Cổ Tư đi thẳng tới, Tử Thư mở cửa sau cho cô.
Trì Uyên cũng đi về phía xe của công ty, đồng thời nói với bà Trì: “Con ngồi xe này. Xe này rộng hơn.”
Cổ Tư không quan tâm tới bên kia. Cô ngồi lên xe, duỗi tay duỗi chân. Quả nhiên chiếc xe này rộng rãi và thoải mái.
Trì Uyên đi tới ngồi cạnh Cổ Tư.
Cô nhìn anh: “Thật ra anh ngồi chiếc xe kia về cũng được mà. Tôi bảo Tử Thư đưa tôi về nhà tôi là được.
Trì Uyên dựa vào ghế, có thể thấy trên máy bay anh cũng mệt mỏi.
Nghe Cố Tư nói vậy, anh chỉ nói khẽ: “Đừng quậy”
Dường như câu nói này của anh có phần bất đặc đi xen lẫn cưng chiều