Hứa Thanh Du còn chưa đi kiểm tra, vẫn không biết mình ở đây cụ thể là tình huống gì, cho nên cô cũng không dám tùy tiện nói với Quách Châu.
Vì thế chỉ có thể giải thích: “Có cười gì đâu, chỉ là đang ở trong bệnh viện, vừa rồi đi vào phòng cấp cứu, thái độ của bác sĩ khoa cấp cứu đối với tôi rất tốt, nói chuyện với tôi vài câu, vì thế mà giọng điệu tương đối vui vẻ.”
Quách Châu cũng chỉ nói một câu như vậy hả, cũng thật sự không nghi ngờ lời nói của Hứa Thanh Du.
Cô ấy ừ ừ mấy tiếng: “Chăm sóc tốt bản thân, trước tiên đi kiểm tra xem có phải có vấn đề gì hay không, nếu như thật sự không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Trong tay Hứa Thanh Du không có đơn hàng nào chưa hoàn thành, cô chưa bao giờ kéo dài thời gian của đơn đặt hàng.
Tình hình chung đều hoàn thành sớm hơn so với thời gian giao hẹn của đơn hàng.
Hứa Thanh Du nói được, sau đó cúp điện thoại.
Ninh Tôn đang đứng ở bên cạnh cô, khuôn mặt không che giấu nổi luôn cười tủm tỉm, anh nhìn Hứa Thanh Du, đi đến kéo tay của cô.
Nói thật lòng, trong lòng Hứa Thanh Du cũng rất kích động, trước đây cũng đã từng nghĩ đến, nếu như có em bé thì sẽ sinh.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có nhanh như vậy.
Hứa Thanh Du thở ra một hơi thật dài: “Trước tiên đi kiểm tra đã, lỡ như không phải thì sao? Đừng vui mừng sớm quá.”
Tuy đã nói như vậy, nhưng Ninh Tôn vẫn rất vui vẻ, hai người đi đến phòng khám bệnh, cửa phòng xét nghiệm máu mở sớm hơn so với các phòng khám khác.
Hứa Thanh Du đi lấy máu, bác sĩ nói phải buổi chiều mới có thể có kết quả, hai người bọn họ chỉ có thể quay về nhà trước để chờ đợi.
Trên đường về nhà Ninh Tôn cũng có chút kích động, trên đường đi còn ngâm nga ca hát.
Hứa Thanh Du dựa vào cửa sổ xe, lúc này mới có hơi hoảng hốt.
Nếu như thật sự có rồi, vậy thì khẳng định là phải giữ lại, đến lúc đó phải tranh thủ nắm bắt thời gian quay về quê của cô một chuyến.
Nếu như thật sự để đến lúc lớn bụng, tới lúc đó quay về cũng không được thuận tiện.
Hơn nữa đoán chừng trong nhà còn phải mở tiệc cưới, nếu như bụng lớn quá, lúc xuất hiện lại sẽ bị người khác bàn tán.
Quê cô là một địa phương có hơi cổ hủ lạc hậu, đối với bọn họ đánh giá chuyện kết hôn không phải giấy chứng nhận kết hôn mà là đám cưới.
Còn chưa cử hành hôn lễ mà đã lớn bụng, sẽ bị rất nhiều người chê cười sau lưng.
Tuy Hứa Thanh Du cũng không quá quan tâm loại chuyện này, nhưng nghĩ đến ba mẹ cô lại là người để ý.
Hai người im lặng suốt quãng đường về nhà. Ninh Tôn xuống xe trước, mở cửa xe đi đến đỡ Hứa Thanh Du xuống xe.
Hứa Thanh Du bị anh làm cho buồn cười: “Thật sự không đến mức ấy, anh thế này cũng quá khoa trương rồi đấy.”
Ninh Tôn mới chẳng quan tâm nhiều như vậy: “Không sao, anh đỡ em, đi đường cẩn thận chút.”
Đều là mặt đường bằng phẳng, bình thường cũng không xảy ra được chuyện gì, lúc này anh lại lo lắng đến như vậy.
Hai người về đến nhà, sau đó Hứa Thanh Du lên giường nằm, vẫn còn cảm giác buồn nôn.
Ninh Tôn có chút không khống chế được, gọi điện thoại cho mẹ Ninh, đúng lúc hôm nay mẹ Ninh không có việc gì, sau khi nghe xong điện thoại liền vội vàng tới đây.
Vào cửa, trước tiên bà nhìn Ninh Tôn, sau đó bà lại nhìn vào cửa phòng, theo đó nhỏ giọng nói: “Có phải thật sự có không? Chắc là vậy, chắc là không sai được.”
Bây giờ Ninh Tôn không dám nói chắc chắn điều gì, chỉ nói: “Cảm giác chắc là đúng rồi đi. Sau đó con có nói chuyện cùng với bác sĩ một lát, trước đây Tiểu Du cũng chưa từng có tình huống kiểu này, bác sĩ nói hẳn là đã mang thai rồi, có điều vẫn phải chờ kết quả kiểm tra rồi mới nói được.”
Mẹ Ninh gật gật đầu: “Hai đứa vẫn chưa ăn cơm phải không? Vậy mẹ đi nấu cơm cho hai đứa.”
Ninh Tôn cũng đã không cảm thấy được cảm giác đói bụng nữa rồi, bây giờ tim anh đập vừa nhanh vừa mạnh, đập tới nỗi cả người anh đầu óc choáng váng, cảm giác có chút không thực tế.
Lúc mẹ Ninh đi nấu cơm, Ninh Tôn liền đi về phòng, Hứa Thanh Du đang nằm trên giường, nghiêng người cầm điện thoại đang lên Baidu tra triệu chứng của mình.
Trên Baidu đều nói cái gì mà, có thể là đã mang thai rồi, nhưng cũng nói là vấn đề của dạ dày.
Còn có những chuyên gia giải đáp vấn đề, cuối cùng cũng là nói bảo đến bệnh viện kiểm tra, dựa vào kết quả kiểm tra của bệnh viện là chuẩn nhất.
Dù sao tra đi tra lại một vòng, cũng không có thu hoạch gì.
Ninh Tôn đi đến, ngồi bên cạnh Hứa Thanh Du, tiện tay xoa xoa bụng cô: “Chắc là mang thai rồi, đoạn thời gian này anh ra sức như thế cơ mà.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một lát liền mỉm cười: “Trước tiên anh đừng suy nghĩ sự việc tốt như thế, lỡ may không phải, đến lúc đó khó chịu chính là anh.”
Cô đã quen đối với chuyện gì cũng không quá kỳ vọng, vì thế cũng sẽ không cảm thấy mất mát.
Ninh Tôn biết Hứa Thanh Du muốn nói gì, anh gật gật đầu: “Anh biết, anh biết, nhưng anh chính là có chút không đè nén được.”
Hứa Thanh Du giơ tay, kéo tay của Ninh Tôn lại: “Hy vọng là đã mang thai.”
Điều kiện hiện tại của hai người bọn họ cũng không tồi, hẳn là có thể đón chào một đứa trẻ.
Thật ra lúc này có con cũng rất tốt, hợp đồng của Ninh Tôn vừa vặn đến kỳ kết thúc, thời gian còn lại rất nhiều, đủ để ở bên cạnh cô toàn bộ thời gian mang thai.
Qua một hồi, mẹ Ninh đã nấu xong cơm, đi đến gõ cửa gọi Hứa Thanh Du ăn cơm.
Hứa Thanh Du vẫn không có khẩu vị như cũ, cảm giác buồn nôn vẫn còn, nhưng cô cũng biết sẽ khó chịu như thế nào, cơm dù sao cũng phải ăn, cho nên miễn cưỡng đi đến ngồi xuống bàn ăn cơm.
Mẹ Ninh nấu mì súp, chỉ làm gia vị đơn giản, nhưng Hứa Thanh Du ngửi thấy vẫn có chút khó chịu.
Mẹ Ninh vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Hứa Thanh Du: “Món này cũng không ngửi được sao? Bác đã cố gắng không làm mùi vị quá nồng.”
Hứa Thanh Du hít sâu một hơi: “Không sao đâu ạ, vẫn có thể ăn được.”
Cô gắp ăn mấy sợi mì, nói thật lòng, dịch dạ dày tiết ra thật sự là quá nhiều, một chút một chút lại trào lên.
Hứa Thanh Du vội vàng uống mấy ngụm canh, mẹ Ninh ngồi ở bên cạnh, đẩy một bát khác cho Ninh Tôn: “Con ăn của con đi, con đừng nhìn con bé nữa, con ăn nhiều một chút, con bé thấy con ăn nhiều có lẽ sẽ muốn ăn theo.”
Ninh Tôn nghe xong cũng cảm thấy rất có lý: “Được được được, con biết rồi, con biết rồi.”
Nói xong cầm đũa lên, thật sự là bắt đầu ăn từng miếng to, làm cho Hứa Thanh Du không nhịn được mà mỉm cười.
Chỉ là có lẽ có chút tác dụng, sự chú ý của cô bị phân tán đi một chút, trong dạ dày liền cảm thấy không khó chịu như thế nữa.
Mẹ Ninh ở bên cạnh suy ngẫm một lúc rồi mở miệng: “Nếu cháu thật sự mang thai, có thể ứng phó nổi công việc không? Bác thấy hiện tại công việc của cháu rất bận rộn, lại thêm giai đoạn đầu mang thai sẽ có chút phản ứng, người sẽ tương đối khó chịu, đến lúc đó cháu sẽ rất mệt mỏi.”
Hẳn là như vậy đi, hôm nay Hứa Thanh Du cũng cảm thấy được một chút rồi, nhưng cô không thể vì đứa bé mà từ bỏ công việc được, cô cũng không muốn buông tay.
Công việc này thật sự là cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến, cô không thể tùy tiện buông tay được, bỏ lỡ cơ hội lần này có thể cô thật sự sẽ hối hận.
Cho nên Hứa Thanh Du nói thẳng: “Không sao đâu ạ, đến lúc đó cháu nói chuyện với cô giáo Quách một chút. Cô giáo Quách là một người rất thông tình đạt lý (hiểu lý lẽ), chắc hẳn sẽ giúp đỡ cháu cân đối công việc.”
Ninh Tôn ở bên cạnh mở miệng: “May mà ban đầu có quan hệ tốt với cô giáo Quách.”
Hứa Thanh Du cũng mỉm cười: “Ai có thể nghĩ đến chứ, em đến công ty thật sự là không dừng lại được việc đi cửa sau.”
Cô vốn ghét nhất chính là người đi cửa sau, cuối cùng cũng có một ngày cô lại trở thành dáng vẻ mà mình không thích nhất.
Chẳng qua thật ra lần này đi cửa sau là chuyện có thể tha thứ được, dù sao phụ nữ đều phải trải qua một lần như vậy, cái này không phải chuyện mà con người có thể khống chế được.