Bà cụ ở bên cạnh ngây người, nhìn Trì Uyên: “Làm sao vậy, A Uyên, không có khẩu vị sao, coi như là bây giờ không có khẩu vị, cũng phải ăn một chút.”
Trì Uyên cười: “Không phải, con muốn lên đi tắm, cả ngày hôm nay thật sự có chút mệt mỏi, lát nữa bảo bên nhà bếp, giúp con nấu một bát mì mang lên.”
Bà cụ nhìn Trì Uyên một hồi, sau đó gật đầu: “Được, cái này ta bảo nhà bếp làm.”
Trì Uyên đứng dậy gật đầu với Trì Chúc, quay người từ phòng ăn đi ra.
Bà cụ nhìn Trì Uyên đi rồi, mới thở dài: “Ta nói cho con biết, nếu Phương Tố gọi điện thoại bảo con đi đón, mặc kệ cô ta, đừng quan tâm, chuyện này ta càng nghĩ càng tức giận.”
Trì Chúc gật đầu: “Con biết rồi, thật ra hôm nay con đã gặp A Tố rồi, cô ấy cũng không nói muốn quay về.”
“Con đã gặp?” Bà cụ trưng mắt: “Con đến nhà họ Phương?”
Trì Chúc do dự một lát, cũng đem chuyện Cố Tư đánh Phương Tố nói cho bà cụ nghe.
Cụ thể tại sao đánh, Trì Chúc khẳng định là không biết, ông chỉ nói lúc nhìn thấy Phương Tố, bà vô cùng chật vật.
Bà cụ liền cười tại chỗ: “lại bị đánh à, thật là, cũng không biết lần này bị đánh có thể nhớ lâu một chút hay không.”
Trì Chúc vẫn luôn cảm thấy bà cụ nghe thấy tin tức này liền vui vẻ, ông có chút bất lực: “Mẹ, mẹ có thể đừng cười lớn như vậy không.”
Bà cụ không nhịn được, xì một tiếng: “Mẹ chính là tuổi đã lớn rồi, tính tình cũng thế này rồi, nếu là còn trẻ một chút, mẹ nói thật với con, con dâu như vậy, con không động tay, mẹ cũng muốn động tay rồi.”
Trì Chúc hơi bất lực: “Đây vẫn là lúc trước mẹ cùng ba chọn vợ cho con.”
Bà cụ nhất thời nghẹn lời, qua môt lúc lâu mới nói: “Phương Tố lúc trước cũng không giống như vậy, tùy có chút tính khí đại tiểu thư, nhưng vẫn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, tại sao lớn tuổi rồi, ngược lại càng ngày càng khiến người ta chịu không nổi.”
Trì Chúc không nói gì, hai người trầm mặc một lúc cũng tranh thủ ăn cơm.
Trì Uyên cũng chưa tắm, ngồi ở bên giường, lấy chứng nhận cùng thỏa thuận ly hôn ra.
Chữ kỳ Cố Tư trên thỏa thuận vô cùng tinh tế, anh nhớ lại dáng vẻ Cố Tư lúc nhìn thấy thỏa thuận ly hôn.
Cô một chút cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn mỉm cười.
Thậm chí nội dung trong thỏa thuận cô đều không nhìn liền ký tên vào.
Cố Tư kia, lần đầu tiên khiến anh cảm thấy không giống, anh nghĩ rằng cô ít nhiều cũng sẽ níu kéo một chút.
Hoặc nói là, ít nhiều cũng sẽ buồn bã một chút.
Kết quả đều không có.
Ngày đó ly hôn, cô vẫn đi đúng giờ như vậy, cả một quá trình lãnh chứng, đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Chứng nhận của Cố Tư, Trì Uyên đã thấy qua, tấm ảnh kia ở trên, cô cười rất xinh đẹp.
Những chuyện này không thể nghĩ, Trì Uyên nhanh chóng đem thỏa thuận cùng chứng nhận ly hôn đều đặt lại.
Người giúp việc bên kia đến gõ cửa, mì đã nấu xong rồi.
Trì Uyên mở cửa, người giúp việc đem bát mì vào đặt ở tủ đầu giường.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào mặt bát mì.
So với tay nghề Cố Tư, thật sự không thể nào so được.
Mì Cố Tư nấu cho anh, bên trong sẽ có thịt bò trứng gà cùng rau.
Cái này chỉ có trứng gà.
Trì Uyên cầm đũa ăn hai đũa, không có khẩu vị.
Dứt khoát không ăn nữa.
Anh lấy điện thoại ra, trên Wechat, Cố Tư vẫn không chấp nhận lời kết bạn của anh.
Nhưng anh có thể tra tìm được Wechat của Cố Tư.
Trì Uyên tra một chút, sau đó lướt xem vòng bạn bè của Cố Tư.
Rất tốt, đã cập nhật trạng thái, vẫn chỉ mới vài phút trước.
Trong trạng thái lần này có ảnh của cô cùng Chương Tự Chi còn có Ninh Tôn.
Ba người đang chơi bài, mỗi người cầm một lá bài, cười toe toét trước ống kính.
Cố Tư ngồi ở giữa, Chương Tự Chi và Ninh Tôn ngồi bên cạnh.
Trì Uyên nhìn ba người thật lâu, rồi thoát ra, ném điện thoại sang một bên, sau đó đi vào phòng tắm.
Cố Tư bên này, đăng lên vòng bạn bè xong, cười hì hì: “ây ya, cuộc sống trôi qua thật thoải mái, cuộc sống thần tiên này, ai mà không ao ước.”
Chương Tự Chi cầm bài, nhếch mép: “Xem ra bài cô rất tốt.”
Ninh Tôn ở bên cạnh cười, kết quả ánh mắt Chương Tự Chi liền trừng qua: “Ninh Tôn, tôi nói với anh biết, anh lại ăn cây táo rào cây sung, tôi liền tức giận, cô ấy là địa chủ, anh phải rõ ràng điều này, tôi và anh muốn trở mình bản thân phải làm chủ, anh không thể cứ luôn giúp cô ấy.”
Ninh Tôn ra vẻ gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Chương Tự Chi vô cùng tức giận, biết rồi biết rồi, anh mỗi lần đều nói biết rồi, nhưng mỗi lần đều cố ý thả Cố Tư.
Chương Tự Chi nghiến răng nghiến lợi: “Ninh Tôn anh nói thật cho tôi đi, anh có phải là thích tiểu Tư, tình cảm hai chúng ta nhiều năm như vậy, anh đều không thiên vị tôi một chút, anh xem anh đối với cô ấy đi, tôi cũng muốn ghen tị rồi rồi.”
Cố Tư vân vê bài trong tay, hoàn toàn không coi những lời Chương Tự Chi là một chuyện to tát gì: “Ai đối với tôi tốt chính là để ý tôi à?Anh đây là cái logic gì thế, tôi cảm thấy anh đối với tôi cũng không tệ, anh có phải cũng để ý tôi sao?”
Chương Tự Chi ngả người về phía sau: “Cô đừng có nói bậy, muốn cùng tôi truyền tin đồn có phải không, tôi không xen vào tình cảm giữa cô và Trì Uyên đâu, cô đừng có gây chuyện cho tôi, tôi không muốn trở thành Tùy Mị thứ hai đâu.”
Cố Tư xùy một tiếng: “Đánh bài đánh bài, nhanh nào, tôi đôi ba anh có muốn không, không muốn phải không, không muốn thì đưa ra đi.”
Chương Tự Chi gào lên một tiếng: “Đối ba tôi còn không muốn thì cô làm loạn gì đây, cô đừng động, tôi đây là đôi năm đợi cô.”
Cố Tư ở bên cạnh tiếc nuối nửa ngày.
Ninh Tôn cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Chương Tự Chi cũng cười hì hi: “Thật là vui quá đi, ở cạnh hai người ,sao tôi lại vui vẻ thế nhỉ.”
Cố Tư cũng nói theo: “Tôi cũng vậy nha, tôi rát lâu rồi chưa vui vẻ như vầy.”
Cô rất lâu rồi, quả thật rất lâu.
Đã rất nhiều năm rồi.
Ninh Tôn ở bên cạnh mở miệng: “Tôi cũng vậy, rất lâu rồi chưa vui vẻ như vậy.”
Ba người nhìn nhau, đều có chút xúc động.
Nhưng Ninh Tôn và Cố Tư còn có thể hiểu được, thân phận của hai người ít nhiều đều có chút trớ trêu, còn Chương Tự Chi rất lâu rồi chưa vui vẻ như vậy.
Ba người chơi một lúc lâu đến chín giờ tối, Chương Tự Chi cùng Ninh Tôn mới rời đi.
Cố Tư đứng ở cổng tiễn hai người: “Mấy ngày nay tôi đều không nhà khỏi nhà, hai người có thởi gian thì qua chỗ tôi nha.”
Thời gian của Chương Tự Chi rất nhiều, vừa nghe đến liền gật đầu: “Yên tâm đi, ngày mai tôi qua.”
Đợi bọn họ đi rồi, Cố Tư mới vào nhà rồi khóa trái cửa lại, cũng kiểm tra lại cửa sổ.
Trong nhà không có đàn ông, chỉ có một mình, nhất định phải thật cẩn thận.
Cố Tư trở về phòng, đi tắm trước, lúc đi ra phát hiện điện thoại có cuộc gọi nhỡ.
Vừa mới gọi không lâu.
Là Trì Uyên.
Cố Tư cảm thấy thật buồn cười, nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu.
Cô không hiểu lắm suy nghĩ hiện tại của Trì Uyên, nhưng dường như bản thân cũng có thể phân tích ra được.
Nếu như không có nhiều chuyên rối bời như vậy, thì Trì Uyên thường sẽ tìm một thời điểm đem chuyện ly hôn của hai người công bố ra bên ngoài, giống như hai người gặp nhau rồi thì cũng có lúc chia tay.
Nhưng bây giờ phát sinh ra hàng loạt chuyện như vậy, ép buộc Trì Uyên công bố chuyện hai người ra bên ngoài.
Người đàn ông cao ngạo như Trì Uyên, đương nhiên sẽ cảm thấy hơi bị động, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không cam tâm.
Đương nhiên có chút không buông được cô.
Cho nên, hiện tại lằng nhà lằng nhằng, cũng xem là bình thường.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, đi thoa mỹ phẩm chăm sóc da, kết quả lúc nằm xuống ngủ, điện thoại Trì Uyên gọi đến.
Cố Tư nghĩ nghĩ rồi cũng nhận điện thoại.
Không đợi cô hỏi, Trì Uyên bên kia liền mở miệng nói: “Xin lỗi, gọi nhầm rồi.”
Edit by Yến. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com