Đầu óc choáng ván hình như còn có một chuyện phiền phức, đó chính là phản ứng tương đối chậm.
Hứa Thanh Du nằm sấp trong ngực của Ninh Tôn, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ cảm thấy mình đâm vào cái gì đó.
Mà Ninh Tôn bị cô ngã nhào vào cả người dao động, lùi ra sau một bước mới ổn định được cơ thể.
Sau đó anh đưa tay đè vai Hứa Thanh Du, lắc vài cái, muốn đẩy cô ra.
Kết quả dường như Hứa Thanh Du vẫn chưa phản ứng lại, chậm rãi đưa tay sờ soạng trên ngực anh.
Ninh Tôn cảm thấy mình vốn dĩ cũng không đặc biệt uống nhiều, nhưng bị Hứa Thanh Du sờ như vậy, rượu cồn uống vừa nảy, hoàn toàn chạy vào đầu.
Ninh Tôn cảm thấy suy nghĩ trong nháy mắt loạn cả lên, đồng thời hít thở cũng nặng nề.
Mà Hứa Thanh Du vẫn cứ như cũ cái gì cũng đều không biết, tay cô ấn trên ngực Ninh Tôn, ngẩng đầu lên, ánh mặt có chút mơ màng.
Ninh Tôn mím môi, dùng lực mạnh một chút nhéo vai Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du híp mắt, lộ ra dáng vẻ ngây thơ: “Anh là Ninh Tôn à?”
Bộ dạng như vậy vừa nhìn chính là say rượu rồi.
Ninh Tôn đẩy cô từ trong ngực ra một chút: “Cô….. nhanh chóng đi rửa mặt đi, sau đó đi ngủ một giấc, tỉnh dậy thì cũng sẽ tỉnh rượu.”
Tay Hứa thanh Du có chút không ý thức sờ trên người Ninh Tôn, dường như cô không nghe được lời Ninh Tôn nói, đột nhiên nhón chân nhích lại gần anh nhìn.
Sau khi nhìn vài phút đồng hồ, Hứa Thanh Du đột nhiên bật cười haha: “Đừng nói, dáng dấp anh thật sự rất đẹp trai, lúc trước những người kia khen anh, tôi còn cảm thấy các cô gái đó khen có chút quá độ.”
Nói xong như vậy cô duỗi tay chọc chọc vào mặt Ninh Tôn: “Ông trời thật sự không công bằng, một người đàn ông như anh sinh ra xinh đẹp như vậy làm cái gì chứ?”
Dường như là nghi ngờ mình nhìn không chính xác, Hứa Thanh Du lại dùng lực thêm một chút nhích lại gần Ninh Tôn.
Ninh Tôn cũng không dám nhìn cô, tửu lượng của Hứa Thanh Du như thế nào Ninh Tôn không biết rõ, bởi vì lúc trước hai người cũng chưa từng cùng nhau uống.
Nhưng bây giờ xem ra dường như cũng không được tốt lắm.
Ninh Tôn hơi đẩy cô ra một chút, kiềm chế cơ thể cô lại: “Cô nhanh đi rửa mặt đi, rồi nhanh chóng đi ngủ đi, cô cũng muốn đi về phòng.”
Nói xong như vậy, anh liền muốn đẩy nhẹ Hứa Thanh Du ra, xoay người rời đi.
Kết quả Hứa Thanh Du đột nhiên duỗi tay đổi thành ôm eo Ninh Tôn.
Sau đó cả người cô nằm sấp trong ngực Ninh Tôn.
Giọng Hứa Thanh Du hơi buồn rầu: “Tối hôm qua tôi nằm mơ, mơ đến anh.”
Thật hiếm khi lúc này cô còn có thể nhớ được giấc mơ ngày hôm qua.
Mặt Ninh Tôn có chút không khống chế được, ngay lập tức liền đỏ lên.
Hứa Thanh Du nói tiếp: “Anh cũng không biết tôi có bao nhiêu vui mừng.”
Ninh Tôn liếm liếm môi, cả đầu vơ vét cũng không thể tìm ra câu có thể nói được.
Sau đó Hứa Thanh Du thở dài: “Nhưng sau khi tỉnh dậy tất cả đều là giả, anh căn bản không có chuyển toàn bộ tài sản qua cho tôi.”
Nếu nói lời nói lúc trước tâm tình Ninh Tôn còn bởi vì lời của Hứa Thanh Du mà ngẩn ngơ, thì sau đó câu nói này của Hứa Thanh Du khiến cho anh tỉnh táo hoàn toàn.
Quả nhiên mà, đúng là.
Hoàn toàn là vì của cải của anh.
Tay Ninh Tôn cử động mạnh một chút, cưỡng ép đẩy Hứa Thanh Du ra khỏi ngực mình: “Nằm mơ đi.”
Hứa Thanh Du “a” một tiếng, có chút không hiểu Ninh Tôn đang nói cái gì.
Ninh Tôn không cách nào tiếp tục ở đây lằng nhằng cùng với cô.
Dáng vẻ của Ninh Tôn tinh thần không tỉnh táo, thực sự dễ dàng quấy nhiễu sức chịu đựng của anh.
Vì vậy Ninh Tôn lại trở tay đẩy Hứa Thanh Du vào trong phòng vệ sinh, sau đó từ bên ngoài đóng cửa lại: “Tôi đi về phòng, cô tự mình rửa mặt xong rồi trở về ngủ một giấc, không thể uống nhiều mà còn uống thành bộ dạng như vậy.”
Cũng không quan tâm Hứa Thanh Du phản ứng như thế nào, Ninh Tôn nhanh chóng đi về phòng của mình.
Đi vào phòng đóng cửa lại, anh dựa vào cánh cửa, hít sâu vài cái.
Ninh Tôn từ từ đưa tay lên, sờ mặt mình.
Vừa nảy Hứa Thanh Du chọc anh mấy cái thực sự lực cũng không mạnh, nhưng dường như bây giờ anh vẫn con cảm giác.
Hứa Thanh Du ở bên kia phòng vệ sinh, hoàn toàn không có rửa mặt, cô chỉ chống bồn rửa tay một lúc, lảo đảo mở cửa đi về phòng.
Đầu của Hứa Thanh Du đã hoàn toàn hỗn độn, thậm chí cô cũng không biết mình làm thế nào quay lại giường, dù sao vừa nhắm mắt thì trực tiếp ngủ thiếp đi.
Ninh Tôn ở bên kia so với cô tốt hơn rất nhiều, anh chậm rãi thay một bộ quần áo, thay xong đồ ngủ, Ninh Tôn đi qua kéo rèm cửa sổ lên, sau đó mới nằm lên giường đắp chăn.
Lúc nhắm mắt, dường như vẫn cảm nhận được cảm giác Hứa Thanh Du co lại trong ngực anh.
Lông mày Ninh Tôn không ý thức mà nhăn lại.
Thật sự là…….
Làm rối loạn tâm trí người khác.
Hứa Thanh Du ngủ một giấc cho đến khi chạng vạng tối, sau đó vẫn là bị tiếng chuống điện thoại làm tỉnh giấc.
Mắt cô đều không mở ra nổi, đưa tay lấy điện thoại đến, cũng không xem là ai gọi, trực tiếp nhận.
Bên kia điện thoại là Tần Niên, giọng của Tần Niên nghe ra được có chút mệt mỏi: “Cậu trở về rồi à?”
Hứa Thanh Du “a” một tiếng: “Cái gì vậy?”
Tần Niên ở bên kia ngây người: “Tớ nói này đại bảo bối, cậu làm cái gì vậy, cậu uống nhiều sao?”
Khỏi nói, cô ta thực sự rất chuẩn, còn thật sự là uống rất nhiều rồi.
Hứa Thanh Du hơi chậm rãi trở mình một cái, dán điện thoại vào tai: “Là cậu à, hiện tại tớ trở về chỗ Ninh Tôn rồi, dù sao cậu ở bên kia cũng phải bận cả ngày trời ,một mình tớ cũng vô vị.”
Tần Niên ở bên kia nhăn mày, giọng nói liền đè thấp xuống, mang theo một mùi gian xảo: “Ban ngày như vậy, cậu…. đi ngủ à?”
Hứa Thanh Du “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, là đi ngủ.”
Tần Niên hít một hơi, suy nghĩ liền có chút chạy lệch đi.
Ban ngày ban mặc mà đi ngủ, luôn khiến cho người ta hướng về một số chuyện mang một chút màu sắc.
Giọng nói Tần Niên càng nhỏ thêm một chút,: “Có phải là Ninh Tôn đang ở bên cạnh cậu không? Tớ nói chuyện anh ta có thể nghe được không?”
Hứa Thanh Du trì hoãn một chút mới chậm rãi mở mắt ra: “Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Làm sao Ninh Tôn lại có thể ở bên cạnh cô được.
Tần Niên chậc chậc vài cái: “Có cái gì mà xấu hổ không chịu thừa nhận chứ, đều đã là người trưởng thành rồi mà.”
Hứa Thanh Du thở dài, quyết định chuyển sang chủ đề khác: “Công việc của cậu làm xong hết rồi à?”
“ Làm xong cả rồi.” Cảm giác mệt mỏi của Tần Niên lại đến: “Hai ngày trước đó bọn họ đều có việc, tất cả công việc đều dồn nén vào ngày hôm nay, thực sự xem ông đây là làm bằng sắt *mà, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.”
(làm bằng sắt* ví với sự kiên cố hoặc kiên cường.)
Hứa Thanh Du chống mạnh người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.
Cô đang ở trong phòng mình, nhìn không có gì là không thích hợp, nghĩ đến tính tình kia của Ninh Tôn cũng không thể đi đến chỗ của cô.
Cô ngay cả bản thân làm sao về giường cũng đều không biết, càng không biết rõ bản thân trước đó có làm gì xấu hổ trước mặt Ninh Tôn hay không.
Sau khi uống quá nhiều thì lại là cảm giác như vậy, hoàn toàn rời rạc và không có ấn tượng gì về những gì đã xảy ra trước đó.
Cảm giác này khá là tồi tệ, khiến cho Hứa Thanh Du cảm thấy không chân thực.
Cô nhíu nhíu lông mày, tiếp tục nói chuyện với Tần Niên: “Cậu là muốn nghỉ ngơi một chút hay là muốn ra ngoài ăn cơm, muốn tớ cùng cậu đi ra ngoài sao?”
Bây giờ Tần Niên cũng có chút mệt mỏi, chỉ là lúc về không nhìn thấy Hứa Thanh Du, nên gọi điện thoại hỏi thử.
Cô ta nói: “Tớ nghĩ ngơi trước một chút, hiện tại một chút khẩu vị cũng không có.”
Bận rộn cả một ngày trời, bây giờ cô cũng hoa mắt chóng mặt, không có khác biệt gì so với uống nhiều.
Hứa Thanh Du nói một câu được, sau đó nghĩ đến điều gì rồi lại nói: “Nếu không thì buổi tối cậu đến chỗ tớ đi, chúng ta ở nhà ăn cơm, lại tụ tập một chút.”