Nhắc đến dây chuyền vàng lớn, bản thân Chương Tự Chi cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “thôi cho qua vụ này đi, đừng nhắc đến nó nữa. bây giờ anh cũng không biết tại sao ban đầu mình lại thích dây chuyền vàng đến thế.”
Lương Ninh Như cười, sau đó kéo Chương Tự Chi vào phòng tắm để anh ta tắm rửa sạch sẽ.
Cả người anh toàn mùi rượu, sau cả một buổi chiều nhưng mùi vẫn rất rõ ràng.
Chương Tự Chi có hơi chóng mặt, gật đầu với cô, “ừ, em ra thu dọn đi, chốc nữa bọn mình ra ngoài.”
Nhận ra đã sắp đến thời gian hẹn, Lương Ninh Như vội vàng sắp xếp đồ đạc. Chương Tự Chi cũng nhanh chóng tắm cho xong rồi đợi một lúc mới bước ra khỏi phòng tắm. Lúc này trả giải rượu đã phát huy tác dụng.
Anh bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Lương Ninh Như và Chương Tự Chi vừa bước ra đã nhìn thấy anh ba đang dìu chị ba nhà họ Chương ra khỏi phòng.
Sắc mặt của chị Ba trông còn khó coi hơn Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi thấy cô ấy như vậy liền cười lớn, “Em còn tưởng chị thế nào. Làm sao? phục chưa?”
Chị ba nhà họ Chương trợn mắt nhìn anh, “nói cứ như em chưa gục vậy.”
Chương Tự Chi cố ý cười thêm mấy tiếng, “hôm nay em chơi một đấu bốn, lần sau em với chị chiến một trận với nhau thử xem ai là người gục ngã trước.”
Anh ba đứng bên cạnh nói, “thôi thôi, cậu giỏi thì cậu tha cho tôi đi, cậu mà khiến cho con cọp cái nhà chúng tôi tức lên thì người khổ nhất vẫn là tôi đây này.”
Chị ba nhà họ Chương quay lại nhéo cánh tay ông ba, “anh nói cái gì đấy? em không nghe rõ, nói lại cho em nghe xem.”
Anh ba nhanh chóng nhận sai, trông bộ dạng cực kì ấm ức.
Khóe miệng Lương Ninh Như vẫn luôn cong lên, cô thật sự rất thích người nhà họ Chương.
Bọn họ không hề giống những gì người ta đồn đại.
Ngoài kia luôn nói rằng chị ba nhà họ Chương là một người phụ nữ cứng rắn, mạnh mẽ, thủ đoạn và cương quyết. Rằng chị ba nhà họ Chương không biết yêu đương cũng không biết nói cười.
Nhưng đến khi Lương Ninh Như tiếp xúc với bọn họ mới biết được rằng những lời mà người ta nói có hơi quá.
Bọn họ đều là người cực kì tốt, cũng cực kỳ dễ nói chuyện.
Bốn người cùng đi xuống lầu, chị ba nhà họ Chương và anh ba ngồi trên sofa, Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như ra ngoài.
Tuy hiện giờ Chương Tự Chi đã tỉnh rượu nhưng động tác vẫn còn khá chậm chạp, nên hiển nhiên không thể lái xe, thế là để tài xế của nhà họ Chương đưa hai người họ di chuyển đến club.
Vì đã chào hỏi người trong club từ trước, nên Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như vào phòng riêng ngồi. Những người khác đều đang bận rộn bắt đầu chuẩn bị đồ cho bữa tiệc tối nay. Cố Tư và Ninh Tôn vẫn chưa đến.
Lương Ninh Như do dự một lúc rồi ra ngoài tìm một người phục vụ, bảo bọn họ pha một bình trà đặc mang lên.
Chương Tự Chi thế này, chứng tỏ hơi rượu vẫn còn, một bình trà giải rượu vốn đã chẳng giải quyết được vấn đề gì lớn.
Cô thật sự sợ rằng chốc nữa mới ăn được nửa bữa, Chương Tự Chi đã nằm lăn ra đất rồi.
Hiện tại những người phục vụ đã xem Lương Ninh Như như vợ của ông chủ, bọn họ nghe xong liền rời đi.
Lương Ninh Như đang định quay người đi vào phòng bao thì thấy Cố Tư và Trì Uyên đến.
Cố Tư đỡ cái bụng của mình, Trì Uyên đỡ eo của Cố Tư.
Lương Ninh Như thấy thế liền dừng lại nói, “cô Cố.”
Cố Tư thấy Lương Ninh Như thì đi nhanh hơn. Đứng trước mặt Lương Ninh Như chăm chú nhìn cô ấy.
Lương Ninh Như cảm thấy không tự nhiên khi Cố Tư cứ nhìn mình như thế, cô lùi ra sau vài bước, “sao vậy? trên mặt tôi có gì à?”
Nói xong cô đưa tay lên chạm vào mặt.
Cố Tư thấy vậy liền bật cười, “tôi đang nhìn xem con gái sau khi kết hôn và lúc chưa kết hôn có gì khác nhau không ấy mà.”
Lương Ninh Như không hiểu lời mà Cố Tư đang nói, nhưng ít nhiều gì cũng có chút chột dạ.
Ngủ với nhau rồi thì có gọi là khác nhau không?
Cố Tư hi hi cười, quay lại ôm cánh tay Trì Uyên, tiếp tục trò chuyện với Lương Ninh Như, “thôi, bọn tôi vào trong nhé, vừa nãy tôi nói đùa đấy.”
Lương Ninh Như âm thầm thở dài một hơi, chẳng biết bản thân chột dạ vì cái gì, kết hôn rồi, dù trước đây đã ngủ hay chưa cũng có làm sao đâu?
Ba người cùng bước vào phòng bao, Chương Tự Chi đang tựa vào ghế, bộ dạng như sắp ngỏm tới nơi vậy.
Cố Tư mỉm cười, “haha, buổi trưa uống nhiều quá chứ gì?”
Chương Tự Chi quay lại nhìn Cố Tư, giọng nói của anh cực kì trầm, “đi từ từ thôi, lớn thế kia, không sợ đứa nhỏ trong bụng sợ hãi à.”
Cố Tư vuốt ve cái bụng của mình, “đứa nhỏ này to gan cực, không sợ đâu.”
Chương Tự Chi quay ra nói với Trì Uyên, “rảnh rỗi thì quan tâm vợ anh tí, mà đừng thương mỗi vợ nhá, phải thương cả con nữa.”
Trì Uyên kéo ghế ra, “địa vị trong gia đình của tôi đâu cao, không có tiếng nói luôn ấy chứ. Có nói cô ấy cũng không chịu nghe.”
Không biết Lương Ninh Như nghĩ đến điều gì, thuận theo lời Trì Uyên nói tiếp, “giống hệt địa vị trong gia đình của tôi.”
Cố Tư ôm lấy bụng cười, “ha ha, đấy là cô chưa thấy địa vị của tôi trước kia rồi, tôi đây là nông nô đổi đời hát bài ca, người ta ghét tôi lắm đấy chứ.”
Trì Uyên vội vã lau tay cho Cố Tư, “Lại muốn tính nợ cũ với anh à.”
Cố Tư hờn dỗi liếc anh, “tính cả đời luôn.”
Trì Uyên thở dài nắm tay Cố Tư dán lên khuôn mặt của mình. “vâng, tính cả đời luôn đi, anh lấy cả cuộc đời anh bù đắp cho em.”
Chương Tự Chi bĩu môi, ôm Lương Ninh Như qua thơm một cái, “Anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời, khỏi phải bù đắp, cứ tốt với em thôi.”
Trì Uyên không nhịn được mà bật cười.
Chương Tự Chi kiêu căng ngạo mạn, nghiêng người nhìn Trì Uyên, “ngày xưa mấy người chỉ toàn khoe tình cảm trước mặt tôi, bây giờ phải đến lượt tôi chứ.”
Lương Ninh Như đưa tay ra gõ một cái vào Chương Tự Chi, không nặng cũng không nhẹ.
Gương mặt cô ửng đỏ, có vẻ cô cũng không ghét bỏ lúc Chương Tự Chi thân mật với cô trước mặt người khác.
Không lâu sau đó, Ninh Tôn cũng đã đến.
Cả người Ninh Tôn toàn bụi bặm, có thể anh ta vừa mới từ nơi nào đó ghé thẳng chỗ này.
Sau khi bước vào phòng riêng, Ninh Tôn nói chúc mừng với Chương Tự Chi. Anh ta còn mang cả quà đến.
Cố Tư ngồi bên chép miệng, “Anh làm thế này, khác nào bảo chúng tôi nhỏ mọn.”
Ninh Tôn cười, “trên đường tiện tay mua ấy mà.”
Trì Uyên không nhìn Ninh Tôn, kẻo nhìn lại tức giận.
Cố Tư cũng biết tính tình Trì Uyên xấu đến mức nào, nên chỉ nói vài ba câu với Ninh Tôn rồi thôi.
Nói nhiều quá cô sợ Trì Uyên lại tức giận vô cớ.
Lúc này, phục vụ mang thịt nguội và trái cây lên, còn có cả một bình trà đặc.
Lương Ninh Như đẩy bình trà ra trước mặt Chương Tự Chi, “Từ trưa đến giờ anh vẫn chưa tỉnh rượu, uống hớp trà trước đã.”
Chương Tự Chi ngoan ngoãn nghe lời. Lương Ninh Như rót cho anh một ly trà, anh uống một hớp hết sạch.
Mùi trà cực kì nồng, mang theo chút hương vị đắng và chát, khiến hơi rượu trong người anh hoàn toàn biến mất. dạ dày cũng dễ chịu hơi nhiều.
Ninh Tôn ngồi bên cạnh cười, “hôm nay là ngày vui lớn, không nên uống nhiều thế chứ. Uống vào là cả ngày hôm đó trôi qua uổng phí quá rồi.”
Đúng vậy, Ninh Tôn vừa nói xong, Chương Tự Chi cũng có chút rầu rĩ. Nguyên một ngày cứ thể trôi qua, chẳng làm được chuyện gì ra hồn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không phải không làm được gì ra hồn, ít ra anh cũng đã hạ gục được bốn người chị của mình.