Mục lục
Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa thì Trì Uyên trở về cùng với Trì Chúc.

Hai người sau khi bước vào nhà, không thấy Cố Tư và Phương Tố đều đồng thời hỏi, “Người đâu rồi?”

Bà cụ Trì đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn hai người, “Mấy đứa hỏi ai? Cố Tư hay là Phương Tố?”

Trì Uyên đối mặt với ba mình một chút, sau đó anh liền cười lên, còn Trì Chúc lại có hơi không tự nhiên.

Anh mở miệng trước, “Cháu hỏi Cố Tư, còn ba cháu thì chắc không phải hỏi cô ấy đâu.”

Trì Chúc ho nhẹ hai cái, “Ba là hỏi cả hai người.”

Bà cụ Trì cũng thu tầm mắt lại rồi mở miệng, “Hai đứa đều đang ở trên lầu đấy, lúc nãy bọn nó có nói là hơi mệt nên ta kêu lên lầu nghỉ ngơi một chút.”

Trì Uyên gật đầu một cái, “Để cháu lên xem thử

Bà cụ cũng không nói gì, còn Trì Chúc đứng bên cạnh do dự một lát rồi mới bước lên lầu.

Cố Tư và Phương Tố đều đang ở trong phòng của mình.

Sau khi Trì Uyên đẩy cửa một cái thì đã thấy cô.

Cô đang ôm chăn ngủ say sưa, y hệt như lúc trước.

Anh thấy vậy cũng hạ thấp giọng, sau đó đi đến bên mép giường.

Cố Tư đang nằm nghiêng người sang một bên, thật ra bụng của cô cũng chưa có quá nhiều khác biệt, nhưng Trì Uyên vẫn cảm thấy nó lớn hơn trước rất nhiều.

Anh từ từ ngồi xuống, vươn tay ra sờ một cái, sau đó Cố Tư cũng liền tỉnh dậy.

Cô cau mày, “Anh đúng là phiền chết, mỗi lần trở về đều đánh thức em.”

Trì Uyên cười lên, “Bây giờ đến giờ cơm rồi, em mau đứng lên sửa soạn một chút đi, rồi chúng ta xuống dưới nhà.”

Cố Tư bị anh quấy nhiễu như vậy cũng không có cách nào ngủ tiếp được nữa.

Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm ra cửa sổ, “Tùy Mị nói là muốn hẹn chúng ta ăn một bữa cơm để xin lỗi chuyện lần trước.”

Trì Uyên nghe thấy cái tên này liền cảm thấy khó chịu, “Xin lỗi làm gì? Bây giờ cô ta không xuất hiện trước mặt chúng ta là tốt nhất rồi.”

Cố Tư cười thành tiếng, “Nhưng mà em muốn đi, để xem cô ta muốn nói cái gì.”

Trì Uyên xoay người rồi ngồi dựa vào đầu giường, đưa tay sờ tóc của Cố Tư, “Đừng nói những chuyện đó nữa, bây giờ nói đến việc em chuyển qua đây ở đi, còn chuyện tái hôn của chúng ta nữa, em có muốn cân nhắc lại không?”

Cô cười xùy một tiếng, “Nếu như anh đã nói như vậy thì lát nữa em sẽ rời đi, dù sao đồ của em ở đây cũng không nhiều nên đi cũng rất thuận tiện.”

Trì Uyên vội vàng sửa lại, “Anh chỉ lỡ nói vậy thôi, sao em lại tích cực như vậy?”

Nếu đã như vậy thì cô cũng không nói nữa.

Hai người ở trong phòng ngây ngốc quá lâu, sau đó cũng liền đi ra ngoài.

Cố Tư đi sang phòng bên cạnh để kêu Phương Tố, nhưng thật ra là bà cũng không hề ngủ.

Khi trở lại đây một lần nữa thì bà có hơi không quen, vẫn luôn đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Thế nên khi Trì Chúc và Trì Uyên trở về, bà cũng đã nhìn thấy.

Thật ra bà cũng muốn ra ngoài chào hỏi, nhưng lại cảm thấy hơi đường đột, nên lại không đi nữa.

Cố Tư cũng không gõ cửa mà mở cửa bước thẳng vào, “Bác xuống lầu ăn cơm đi.”

Phương Tố cũng quay đầu nhìn cô, “Ừ, tôi rửa mặt một lát rồi xuống liền.”

Cố Tư liền kéo tay của Trì Uyên, “Chúng ta đi xuống trước đi.”

Nói xong cô liền đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại thì hỏi anh, “Ba anh về rồi sao?”

Trì Uyên cũng không biết cô hỏi cái này làm gì, chỉ đành ừ một tiếng.

Cố Tư lập tức vỗ vai của anh, “Vậy chúng ta nhanh đi xuống dưới đi.”

Hai người đi từ trên lầu xuống liền thấy Trì Chúc đang ngồi cạnh bà cụ Trì, cũng không biết là đang nói gì.

Cô nói, “Bác về rồi ạ?”

Bà cụ cũng liền cười, “Nó trở về cùng với Trì Uyên đấy, sau khi đi lên lầu một vòng rồi lại bước xuống.”

Trì Chúc cũng hơi khó chịu, trực tiếp mở miệng, “Mẹ, mẹ sao vậy….”

Cố Tư cũng không muốn biết nhiều như vậy, liền cười hì hì, “Bác gái cũng sắp xuống rồi, bác không cần gấp đâu ạ.”

Ông ấy vẫn luôn bình tĩnh, nhưng khi bị Cố Tư vạch trần như vậy thì trên mặt lại đỏ lên.

Bà cụ cũng không giúp Trì Chúc giải vây, liền gọi cô đến ăn cơm.

Cô gật đầu, ánh mắt cười cong lên, “Được ạ.”

Ở đây vừa mới nói xong thì Phương Tố cũng đã đi xuống lầu.

Thật ra bà cũng quá không quá tự nhiên, cơ mặt kéo căng.

Trì Chúc cũng quay đầu sang nhìn Phương Tố, đợi hồi lâu mới nói, “ Vẫn quen chứ?”

Khi hỏi lời này thì Cố Tư cũng hơi im lặng.

Bà cũng gật đầu một cái, “Cũng được.”

Bà cụ Trì ngoắc ngoắc tay, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Mọi người cũng cùng nhau đi đến phòng ăn, khi định ngồi xuống thì Phương Tố lại suy nghĩ một chút, vẫn ngồi ở vị trí trước kia của mình.

Trì Chúc cũng tới ngồi bê cạnh bà.

Bà lập tức thấy hơi không quen, nhưng lại nghĩ một lát, vẫn cảm thấy mình quá kiêu ngạo.

Đây đều là do bà mong muốn, sao có thể cứ không quen được?

Lúc ăn cơm bà cụ Trì cũng dặn dò Cố Tư phải chú ý một chút, những lời này bà cụ đã nói rất nhiều lần rồi.

Cố Tư cũng biết bà cụ là đang quan tâm cô, thế nên liền kiên nhẫn nghe, lâu lâu còn gật đầu phụ họa một cái.

Nói với Cố Tư xong thì bà cụ lại quay sang nhìn Phương Tố, “Lát nữa bác sĩ sẽ tới đây khám cho con, mặc dù vết thương không quá nghiêm trọng nhưng vẫn nên khám một chút để yên tâm.”

Bà ấy cũng ừ một tiếng, sau đó liền nghe thấy giọng của Trì Chúc, “Đã tra ra được người làm chưa?”

Nhắc tới cái này thì Trì Uyên lại nhớ đến những động tác kia của Cố Tư, lúc ra tay vừa chính xác lại vừa tàn nhẫn, ngay cả mắt cô cũng không thèm chớp một cái.

Một Cố Tư như vậy lại khiến cho anh bất ngờ rất nhiều.

Cô gái nhỏ đến từ ngôi làng trong núi, quả thật là rất dũng cảm.

Cố Tư ngồi bên cạnh lập tức ừ một chút, “Con đã giải quyết hắn rồi, loại người như vậy nhất định không được nhẹ tay.”

Bà cụ Trì cười lên, “Cố Tư như vậy cũng khiến bà rất yên tâm, sau này ở cùng với Trì Uyên cũng không thể để mình bị bắt nạt.”

Anh gật đầu, “Đây là bà hoàng nhà chúng ta, người bị chèn ép bây giờ là cháu chứ.”

Bà cụ cũng không quan tâm anh, “Cháu bị như vậy là đáng đời, có nói thì bà cũng không đau lòng đâu.”

Phương Tố đang cúi đầu ăn cơm, cũng phối hợp mà cười một tiếng.

Trì Chúc quay đầu nhìn bà, nhưng bà vẫn làm như không thấy.

Thật ra thì ông cũng không biết nói gì, chỉ đành thu tầm mắt lại.

Bà cụ cũng nhìn thấy vẻ mặt này của Trì Chúc.

Bà cụ liền thở dài.

Sau khi ăn cơm xong thì Trì Chúc và Trì Uyên cũng muốn đến công ty.

Còn Cố Tư và Phương Tố thì đang ngồi trên ghế sô pha, cũng không tiễn bọn họ ra cửa, cơ bản là không nhìn đến bọn họ.

Trì Uyên thở dài, rồi nói với ba mình, “Chúng ta đi thôi, vị trí trong nhà của hai chúng ta cũng không khác nhau lắm.”

Sau khi hai người rời đi thì bác sĩ mới đến, rồi kiểm tra cho Phương Tố một chút.

Quả thật là không có vấn đề gì, bác sĩ nói là không động tới xương khớp, nên chỉ giúp bà vặn eo một chút.

Bác sĩ cũng nói nên chườm nóng thắt lưng trước khi đi ngủ, rồi không cần làm gì nữa.

Phương Tố gật đầu rồi nói cảm ơn với bác sĩ.

Bác sĩ kia cũng biết Phương Tố, thấy bà khách sáo như vậy thì rất ngạc nhiên.

Phương Tố của trước kia sẽ không bao giờ nói cảm ơn, chỉ sai bảo ông mau làm việc, đều là lý lẽ hùng hồn.

Ông cũng khách khí nói không có gì, sau đó nhanh xách túi ra về.

Bà cụ Trì nói muốn đi tản bộ một chút, Cố Tư cũng không muốn trở về giường nằm, thế nên liền lôi kéo Phương Tố cùng đi dạo ở vườn hoa.

Nhà sau tương đối yên lặng, dường như các phu nhân kia cũng đã đi ra ngoài.

Bà cụ suy nghĩ một chút rồi liền đưa tay ra để Phương Tố đỡ, “Cái nhà này tuy có nhiều người nhưng mà vẫn không thể nào náo nhiệt được, sau khi mấy đứa cũng dọn ra ngoài, căn nhà này càng ngày càng lạnh lẽo.”

Giọng nói của bà cụ mang chút than thở, “Mấy đứa nói xem, nhà này đã như vậy mà A Uyên còn cứ mấy ngày là lại không về, A Chúc thì cứ làm thêm giờ ở công ty, thật sự là không biết tốt xấu, một bà cụ như ta mà bọn nó cũng không thèm để ý.”

Cố Tư có hơi muốn cười, cảm thấy bà cụ Trì cũng đã thay đổi, nếu như trước kia thì bà cụ sẽ không bao giờ nói ra những lời này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK