Cả phần lưng của Lâm Sinh bị đập xuống đất, mạnh đến mức anh cảm thấy buồn nôn.
Ba mẹ nhà họ Lâm sợ hãi, mẹ Lâm nhìn thấy cảnh đó liền hét lên rồi vội vàng chạy qua, “cậu buông ra cho tôi, cậu là cái thá gì, đừng động vào con trai tôi.”
Chương Tự Chi không đứng lên, anh ta giơ tay bắt lấy cánh tay mẹ Lâm, hơi mạnh tay đẩy bà ra.
Thân hình mẹ Lâm mập mạp, nên hiển nhiên hành động của bà không hề lưu loát.
Bà lùi về sau vài bước, sau đó được ba Lâm đỡ được mới không ngã xuống
Chương Tự Chi lấy tay bóp chặt cổ Lâm Sinh, khiến cho Lâm Sinh không thể thở nổi.
Sắc mặt Lâm Sinh chuyển sang màu đỏ, ngay lúc này anh ta bắt đầu cảm thấy sợ sệt. Anh ta vùng vẫy trong vô vọng, không nói dù chỉ một câu.
Những người xung quanh cũng hoảng hốt, “trời ơi, hai người này đang làm gì vậy, mai buông tay ra, đừng đánh nhau nữa, có gì thì từ từ nói.”
Chương Tự Chi nhìn bộ dạng của Lâm Sinh, trông nó thật sự vô vị.
Thứ chó má như nó mà anh cũng phải động tay ư?
Anh buông tay, để Lâm Sinh đứng dậy. “cút, cả nhà anh cút cho khuất mắt tôi.”
Nói xong, anh xoay người, quay lưng lại với Lâm Sinh, lấy điện thoại ra.
Mẹ Lâm làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này. Bà ta khóc lóc muốn nhảy ra.
Ba Lâm vội vàng kéo bà ta lại. Ông ta nhận ra Chương Tự Chi không phải người bình thường.
Chiếc xe đậu trong sân kia, nhìn qua thôi đã biết không phải hàng rẻ tiền.
Không rõ của cải nhà cậu ta nhiều đến mức nào. Nhưng ông ta không dám đắc tội những người giàu có.
Người có tiền chắc chắn sẽ có quyền, tuy thằng con ông cũng được coi là cơm áo đầy đủ, nhưng chức vị thấp, cho nên phải kiêng kị rất nhiều thứ.
Mẹ Lâm hất tay ông ta, đẩy ông ta qua một bên, “Ông cản tôi lại làm gì? đúng là cái đồ vô dụng.”
Chương Tự Chi gọi một cú điện thoại, người ở đầu giây bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi của anh, vội vàng nói, “cậu chủ, có chuyện gì vậy? Cậu có điều gì cần dặn dò sao?
Chương Tự Chi không muốn dây dưa với nhà họ Lâm, không giải quyết dứt khoát, thì những người này sẽ làm phiền cả nhà anh lên mất.
Vì vậy Chương Tự Chi gửi địa chỉ của mình qua, nói rằng xảy ra vài vấn đề, muốn bên họ giúp anh giải quyết.
Đầu giây bên đó bật cười, “cậu chủ, cậu đừng khách sáo, có vấn đề gì cậu cứ nói thẳng. Giúp với không giúp gì chứ.”
Chương Tự Chi nghiêng người nhìn Lâm Sinh, nhếch miệng cười, “tôi muốn cậu giúp tôi giải quyết một người.”
Người nọ vội vàng đáp, “trời, nhân vật to lớn nào dám cả gan phiền đến cậu chủ thế.”
Chương Tự Chi mỉm cười.
Lương Ninh Như nhìn điệu bộ này, cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhanh chóng đi về phía Chương Tự Chi, “Anh làm cái gì thế? Anh đừng có mà làm lớn chuyện đấy.”
Chương Tự Chi không quan tâm đến cô, anh chỉ đưa tay lên đặt trên vai ông Lương rồi vỗ nhẹ hai cái, muốn bảo ông ấy vào trong, những chuyện ở đây không cần bận tâm nữa.
Ông Lương không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bà Lương thấy thế cũng giơ tay về phía ông ta, ý bảo ông ta đừng để ý nhiều.
Mà ông Lương suy nghĩ một lúc, đành xoay người bước vào nhà thật. Ông còn kéo cả Lương Ninh Như vào trong.
Lương Ninh Như có hơi khó hiểu, “ba kéo con vào làm gì? ba không biết cái tính của Chương Tự Chi có thể khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức nào mỗi khi anh ta xuất hiện đâu.”
Ông Lương vẫy tay, “thôi con, ba tự có cách.”
Lương Ninh Như không biết phải nói gì.
Vỗn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến Chương Tự Chi.
Bây giờ giao hết cho anh ta, như vậy đâu hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, hiện giờ Chương Tự Chi là người ngoài. Lương Ninh Như khá lo, tính cách Chương Tự Chi điên rồ đến mức nào cô hiểu rất rõ.
Cái tên đó cực kì cô lý, cô sợ với cái tính đó Chương Tự Chi sẽ đánh cả nhà ba người nhà họ Lâm mất.
Nhưng sau cùng quả thật là cô đã nghĩ nhiều, không biết Chương Tự Chi đã nói gì, mà nhà họ Lâm vừa chửi bới hăng say đó đều đã đi mất.
Mẹ Lâm lợi hại như thế nào ai ai cũng biết, nhưng lúc bà ta rời đi, tuy có nghiến răng, trừng mắt nhưng trông điệu bộ bà ta có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Chương Tự Chi đứng trong sân một lúc lâu, đến khi tất cả đều đã đi hết mới xoay người bước vào nhà.
Ông Lương bước qua vỗ lên vai anh, “Tiểu Chương qua đây với ta, ta có điều muốn nói với cậu.”
Chương Tự Chi thu lại bộ dạng thù địch ban nãy, ngoan ngoãn vào nhà cùng ông Lương.
Hiện giờ Lương Ninh Như thật sự không hiểu nổi ba cô đang muốn làm gì.
Cô cau mày quay lại nhìn bà Lương, “Ba con nghĩ ra kế gì rồi hả mẹ? Mẹ nhìn ông ấy kìa, con cứ cảm giác như ông ấy đang lên kế hoạch cho điều gì đó.”
Bà Lương không nói gì, quay người đi nấu cơm. Chương Tự Chi và ông Lương ngồi trong phòng tâm sự một lúc. Không biết đã nói gì với nhau mà lúc trở ra, trông hai người đều rất vui vẻ.
Lương Ninh Như đến bên Chương Tự Chi hỏi anh, “hai người nói gì thế?”
Nhưng Chương Tự Chi đưa một ngón tay lên miệng suỵt một tiếng, “không nói đâu.”
Thần thần bí bí cái gì chứ.
Lương Ninh Như đảo mắt nhìn Chương Tự Chi và ông Lương mấy lần.
Bà Lương gọi Lương Ninh Như vào bếp giúp bà nấu ăn.
Nhìn là biết không muốn cho cô hỏi quá nhiều.
Lương Ninh Như cảm thấy hai người này chắc chắn đã nhân lúc cô không ở nhà mà suy tính chuyện gì đó.
Ít nhiều gì thì chuyện này cũng liên quan đến cô, thế mà lại không muốn cho cô biết.
Kì lạ thế cơ chứ.
Lương Ninh Như nhân lúc ông Lương không để ý, dùng tay chỉ vào Chương Tự Chi, nhỏ tiếng nói, “anh liệu cái hồn đấy, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm gì sau lưng tôi, tôi sẽ đấm chết anh.”
Chương Tự Chi chỉ cười chứ không nói gì.
Lúc ăn cơm không xảy ra điều gì bất thường.
Dù sao lát nữa bọn họ còn phải ra mộ đốt giấy cho bà cụ.
Nên mọi người đều nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn. Trên bàn ăn cũng không trò chuyện.
Đến khi ăn xong, mẹ Lương lấy một túi lớn đựng toàn là đồ từ trong phòng ra.
Trong đó có giấy vàng và giấy bạc.
Bà cụ nhà họ Lương ra đi khi tuổi còn khá trẻ, năm đó nông thôn bọn họ chưa có nghĩ trang, chỉ lên núi tìm đại một nơi nào đó để chôn.
Bao nhiêu năm trôi qua, bây giờ mộ của bà đã sắp bị san bằng.
Nếu để một mình Lương Ninh Như đi chắc chắn sẽ không tìm thấy.
Lúc đầu Lương Ninh Như tưởng chỉ có cô và ông Lương đi
Nhưng không ngờ Chương Tự Chi bước qua, đưa tay ra xách cái túi lớn nói, “lên đường nào.”
Lương Ninh Như ngớ người ra.
Ông Lương cũng theo anh ra ngoài, “đi nào.”
Nhìn là biết bọn họ đã bàn bạc với nhau từ lâu.
Lương Ninh Như lạnh lùng thở dài, quan trọng là hai người họ bàn bạc với nhau từ khi nào chứ.
Bọn họ lên xe của Chương tự Chi, rồi sau đó di chuyển đến nơi dưới chân núi.
Nếu leo núi chắc chắn không thể dùng xe, phải đi bộ mới lên được.
Thể lực của Lương Ninh Như thì ổn, không cần ai chăm sóc. Nhưng ông Lương thì khác, đi một bước phải nghỉ ngơi một lần.
Chương Tự Chi lấy tay đỡ lấy ông, đưa ông lên núi.
Ông Lương phải mất một lúc mới tìm thấy mộ phần của bà cụ.
Bên trên không có hương khói, chỉ cắm một tấm gỗ, dùng bút mực đen viết lên tên bà cụ. Ngoài ra không còn gì cả.
Ba người họ đốt giấy vàng, giấy bạc. Lương Ninh Như và ông Lương quỳ trước mộ phần của bà cụ. Chương Tự Chi nghĩ một lúc rồi quỳ xuống bên cạnh Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cau mày, quay lại nhìn anh, “anh ở đấy đợi tôi là được.”
Chương Tự Chi không đáp lại, quỳ thẳng, nhìn vào tấm bia mộ đơn giản kia.