Chương 120
Mê man, triền miên, đêm nay hai người gần như không dừng lại.
Sáng hôm sau, hai người đều ngủ quên.
Bà cụ và bà Trì đều ở tầng dưới, nghe người giúp việc nói hai người vẫn chưa xuống.
Bà cụ và bà Trì đều vô cùng bất ngờ.
Cổ Tư không dậy thì có thể hiểu, nhưng Trì Uyên trước giờ chưa từng thế này.
Bà Trì sợ Trì Uyên khó chịu chỗ nào đó nên vội đứng lên, “Con lên trên xem thử.”
Bà cụ gật đầu, “Được.”
Bà Trì vội lên tầng, cửa phòng Cổ Tư và Trì Uyên đều đóng.
Bà Trì qua gõ cửa phòng Trì Uyên, nén giọng gọi: “A Uyên, con dậy chưa, có phải có chỗ nào khó chịu không?”
Gõ một hồi lâu cũng không thấy cửa phòng Trì Uyên mở, mà cửa phòng CổTư lại mở.
Cuối cùng, người ra ngoài là Trì Uyên, anh gài cúc áo, giọng nói hơi khàn, “Con ngủ quên.”
Bà Trì cứng người tại chỗ.
Trì Uyên đi qua mở cửa phòng mình.
Anh đi thẳng vào phòng tắm.
Mắt bà Trì như sắp rơi ra ngoài, bà ta nhìn Trì Uyên rồi lại đi qua nhìn vào cửa phòng Cổ Tư.
Cửa phòng đã bị Trì Uyên đóng lại rồi.
Bà Trì vẫn không bỏ cuộc, lặng lẽ mở cửa ra nhìn vào bên trong.
Cổ Tư đang đắp chăn nằm trên giường.
Trông như vẫn còn ngủ.
Đây đây đây, hai người một phòng, nếu nói tối qua không xảy ra chuyện gì thì bà Trì cũng không tin.Bà ta biến sắc, sau đó vội đến phòng Trì Uyên: “Hôm qua… sao hôm qua con ở phòng Cổ Tư?”
Trì Uyên rửa mặt xong đi ra, đáp: “Uống nhiều.” “Uống nhiều?” Vẻ mặt bà Trì kinh ngạc.
Trì Uyên không giải thích nhiều, anh cúi đầu nhìn thời gian, trễ giờ làm lâu rồi.
Anh đi qua cầm điện thoại gọi cho Tử Thư, dặn dò một số việc rồi đến tủ đồ tìm quần áo.
Bà Trì đóng cửa tủ lại.
Ba ta đè thấp giọng, “Con nói thật cho mẹ biết, tối qua có phải con có phải con… hum?”
Tất nhiên Trì Uyên nghe hiểu ý của bà Trì, anh không nói gì.
Chuyện này còn cần phải nói sao?
Bà Trì nghiến răng nghiến lợi nói, “Sao con… sao con… hai đứa đã ly hôn rồi mà.”
Trì Uyên không nói, cầm quần áo rồi quay đầu nhìn bà Trì Ý là anh phải thay đồ, bảo bà Trì tránh mặt.
Bây giờ bà Trì tức đến nỗi tay run lên, bà ta vẫn đứng tại chỗ, “Có phải nó quyến rũ con không? Mẹ đã nói mà, con hồ ly tinh này có ý đồ xấu, mẹ đã.. “Là con chủ động.” Trì Uyên lên tiếng. Bà Trì sững sờ, Trì Uyên nói tiếp: “Hôm qua con uống nhiều nên vào nhầm phòng.”
Bà Trì há miệng, bà ta còn chưa kịp nói gì, Trì Uyên lại nói:” Con phải thay đồ rồi.”
Bà Trì thở gấp, lúc này mới xoay người ra ngoài.
Nhưng lúc đi đến cửa, Trí Uyên lại nói: “Mẹ đừng gây khó dễ cho cô ấy, không liên quan đến cô ấy đâu.”Bà Trì đứng yên, mấy giây sau mới mở cửa ra ngoài.
Bà ta đứng ở cửa phòng Cổ Tư.
Thực ra có một sự thôi thúc cực lớn khiến bà ta muốn đi vào kéo Cổ Tư không biết xấu hổ kia dậy mắng cho một trận, hoặc là giảng hai bạt tai.
Nhưng bà Trì không ngốc, bà ta biết bây giờ mà làm ầm lên thì mình không còn là người chiếm thế thượng phong nữa.
Trì Uyên vẫn đang ở bên này, thằng bé sẽ không đứng nhìn bà ta bắt nạt Cổ Tư.
Hơn nữa, hiện tại Cổ Tư không còn là đồ bỏ đi như trước đây.
Nó mà ầm lên thì rất có thể còn dữ hơn cả mình.
Sau đó nói là Trì Uyên uống nhiều nên cưỡng hiếp nó.
Chuyện này không nói chắc được.
Con bé không có giáo dục đó, cái gì cũng làm ra được.
Trong đầu bà Trì xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, cũng có rất nhiều hình ảnh lóe lên Cuối cùng bà ta chẳng làm gì cả, chỉ đợi Trì Uyên ra khỏi phòng.
Bà Trì vội lên trước một bước, hỏi vấn đề quan trọng nhất, “A Uyên, con nói thật cho mẹ biết, có phải con thích Cố Tư rồi không? Hả?”
Trì Uyên cau mày nhìn bà Trì.
Trông bà Trì hình như có hơi sốt ruột, “Có phải, con rung động với nó rồi không?”
Bà ta chậc’ một tiếng, “Con nhìn đi, loại con gái đó có chỗ nào là xứng với còn đâu. Mẹ nói cho con nghe, cho dù con ly hôn rồi lại kết hôn thì chắc chắn cũng có thể tìm được một người tốt hơn Cố Tư cả trăm nghìn lần.”
Bà ta lại nhắc đến Tùy Mị, “Hõm qua con đưa Mị Mị về, hai đứa có nói chuyện __ gì không? Con nhìn Mị Mị đi, điểm nào cũng tốt hơn Gố Tư, đó mới là tiêu chuẩn chúng ta chọn nàng dâu. A Uyên à, con là người thừa kế nhà họ Tùy chúng ta…”
“Yên tâm đi.” Trì Uyên lên tiếng, ngắt lời bà Trì, “Con không rung động với cô ấy.”
Cố Tư ở trong phòng, đi chân trần dựa vào cửa nghe rõ từng câu từng chữ cuộc nói chuyện của hai người bên ngoài.