Tống Vũ Kình nghe Hứa Thanh Du hỏi chuyện này, vẫn không trả lời trước, mà bật cười: “Theo mọi người, ở bên cạnh tôi nhất thiết phải có phụ nữ mới là bình thường hay không?”
Lời nói cũng không phải là nói như vậy, Hứa Thanh Du lắc lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy anh có năng lực như vậy, rất là thu hút người khác, nếu bình thường thì nên có bạn gái trông chừng ở bên cạnh anh mới đúng.”
Tống Vũ Kình thở dài: “Vậy có thể mọi người cảm nhận sai rồi, bên cạnh tôi rất ít cơ hội nhìn thấy phụ nữ.”
Anh thở dài nói thêm: “Tôi quá bận rộn, cũng không có thời gian gìn giữ một mối quan hệ tình cảm, vậy nên thà dứt khoát không bắt đầu, như vậy cũng là có trách nhiệm đối với đối phương.”
Hứa Thanh Du “à” một tiếng, cũng không biết nên nói làm sao.
Tống Vũ Kình nhìn Hứa Thanh Du một lúc, sau đó chuyển ánh mắt: “Vì vậy có lúc tôi cũng rất ngưỡng mộ Ninh Tôn.”
Hứa Thanh Du chớp mắt, hơi do dự, vẫn quyết định không đáp lại câu nói này của Tống Vũ Kình.
Bất kể là có phải cô hiểu nhầm hay không, chủ đề này cô đều muốn dừng lại.
Tống Vũ Kình cũng không tiếp tục nói quá nhiều, bảo Hứa Thanh Du ăn uống thật no, đợi sau khi ăn xong, anh ta lại đưa cô về công ty.
Giống như trước đó, anh ta dừng xe ở một chỗ không xa cổng công ty cô.
Sau khi Hứa Thanh Du xuống xe, xoay ngưỡi vẫy tay chào Tống Vũ Kình qua kính cửa sổ: “Chú ý an toàn.”
Tống Vũ Kình mỉm cười: “Được, biết rồi.”
Hứa Thanh Du đợi xe Tống Vũ Kình lái đi rồi, mới chậm rãi đi về công ty, vừa đúng thời gian vào làm.
Lúc cô trở lại văn phòng, những đồng nghiệp kia đã có mặt.
Điều khiến Hứa Thanh Du ngạc nhiên chính là Quách Châu cũng ở đây, trong tay Quách Châu là một số nhiệm vụ thiết kế, đi đến chọn vài người thực tập sinh, phân chia nhiệm vị cho bọn họ.
Hứa Thanh Du tự mình về chỗ của mình ngồi, cô lấy bản phác thảo thiết kế trước đó của mình ra hơi kiểm tra lại một chút, sau đó đặt sang một bên.
Sau đó cô lại chọn một chủ đề, cúi đầu làm việc của mình.
Sau khi Quách Châu phân chia nhiệm vụ, dặn các cô một số việc cần chú ý, sau đó ánh mắt cô ta chuyển lên người Hứa Thanh Du.
Người đi cửa sau ở công ty bọn họ cũng không ít, nhưng con người này của Hứa Thanh Du rõ ràng có một chút không giống lắm, dường như bản thân cũng không biết có người giúp cô khơi thông quan hệ.
Quách Châu không nói gì với Hứa Thanh Du, nhìn cô vài lần rồi xoay người rời đi.
Nhưng bởi vì nhìn vài lần như vậy, các đồng nghiệp lại bắt đầu xì xào bàn tán.
Hứa Thanh Du hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt Quách Châu nhìn cô, nhưng những người đồng nghiệp này lý giải chính là Quách Châu đưa cho cô một số ánh mắt ra hiệu, sau đó hai người sẽ gặp lại nhau riêng tư và truyền lại một số kiến thức giảng dạy.
Những người đó nhìn thấy hình ảnh Hứa Thanh Du yếu đuối liền càng ngày càng to gan lớn mật, âm thanh đàm tiếu cũng lớn hơn trước rất nhiều, rõ ràng chính là để cho Hứa Thanh Du nghe.
Sau khi Hứa Thanh Du nghe vài câu, chỉ có thể bỏ suy nghĩ,tiếp tục những việc trên tay mình.
Bản thảo thiết kế hoàn thành một bộ, so với trước đó thuận lợi hơn rất nhiều.
Những chuyện này thực sự không thể ném bỏ quá lâu, nếu không khi cầm bút cả người đều sẽ chân tay luống cuống.
Hai ngày nay cô hơi thuận tay, cảm giác khi vẽ so với lúc đầu có chút liền mạch.
Hứa Thanh Du làm xong những thứ ở trong tay, đi đến văn phòng Quách Châu, đặt bản thảo trên bàn làm việc của cô ta, Quách Châu đang ở trong văn phòng, trong tay có việc, hai người hoàn toàn không có nói chuyện với nhau.
Nhưng sau khi Hứa Thanh Du trở lại văn phòng, lập tức những người kia lại nói, khẳng định là hai người bọn họ nói gì đó riêng tư.
Những người này đều có IQ không đủ chọn lọc, cô từ văn phòng Quách Châu đi ra chưa đến nửa phút, thời gian nửa phút rốt cuộc có thể dạy bao nhiêu thứ.
Hứa Thanh Du là hoàn toàn không thể hiểu rõ được.
Hứa Thanh Du nhớ lại hôm đó lúc ăn cơm tình cờ gặp người phụ nữ đó, nhớ lại những lời cô ta nói với mình.
Nhìn người phụ nữ đó thực sự rất phóng khoáng, Hứa Thanh Du không thể không bội phục.
Cô cảm thấy lời người phụ nữ đó nói cũng rất có lý, suy ngẫm lời nói của cô ta lại một lần nữa, trong lòng lại có một mảnh khai sáng.
Bận rộn cả buổi chiều đến lúc sắp tan làm, Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra.
Bên kia Ninh Tôn không gởi tin nhắn cho cô, cũng không có gọi điện thoại.
Không thể không nói là cô có một chút thất vọng, nhưng cũng có thể hiểu được, bên kia Ninh Tôn có lẽ rất bận, bản thân anh là một người mới, trước đó cũng chưa từng học bài bản, không biết ở phim được bởi vì diễn xuất không được mà bị đạo diễn khiển trách hay không.
Hứa Thanh Du lau mặt, thu dọn đồ đạc, đợi sau khi đồng nghiệp công ty đều đã rời đi, cô mới từ công ty đi ra.
Trên đường về nhà, Hứa Thanh Du nhận được điện thoại của Tần Niên, Tần Niên biết cô bắt đầu làm việc, đương nhiên là hỏi cô ở trong công việc có gặp phải phiền phức gì hay không, còn hỏi Quách Châu đã dạy cho cô kiến thức gì.
Hứa Thanh Du dựa vào ghế, từ từ thở dài: “Tớ vừa mới đến, hiện tại vẫn chưa học được cái gì, cô Quách hiện tại hơi bận, cũng không thể nào dậy bài bản một số thứ cho tớ, bây giờ cô ấy chỉ có thể cho tớ một số nhiệm vụ đơn giản, để tớ từ từ luyện tập.”
Tần Niên “ừ, ừ” vài tiếng: “Vậy là được rồi, lúc tớ mới bắt đầu cũng là như vậy, tớ bắt đầu học người hướng dẫn của tớ, có thể là thiên phú của bản thân tớ không cao, người hướng dẫn của tớ đều không muốn để ý đến tớ, sau đó vẫn là tớ dày mặt không có việc gì thì sáp lại gần, vì vậy mới dạy tớ.”
Dựa vào những gì Tần Niên nói, Hứa Thanh Du bên đây cũng xem như là khá tốt.
Sau đó Hứa Thanh Du nhớ đến Tống Vũ Kình, rất có thể là do Tống Vũ Kình khơi thông, vậy nên Quách Châu mới đồng ý dạy cho cô.
Tần Niên làm ở một công ty nhỏ, nhà thiết kế của công ty nhỏ đều là như vậy, có lẽ biết Quách Châu như thế nào.
Nội tâm Hứa Thanh Du thực sự rất phức tạp, một mặt cảm ơn Tống Vũ Kình giúp cô một việc lớn như vậy, một mặt lại bối rối lời ra tiếng vào ở công ty.
Hai người nói chuyện cả đoạn đường, cuối cùng lúc về đến nhà Hứa Thanh Du liền cúp điện thoại.
Trong nhà lại trống rãi, sau khi Hứa Thanh Du đi vào trực tiếp ngồi tê liệt ở ghế sofa.
Đây là cuộc sống mà trước kia cô mong muốn nhất, chính là một mình mình không bị làm phiền, tan làm trở về nhà tự mình nấu cơm ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi.
Đây là cuộc sống mà cô mơ ước sau khi tốt nghiệp khi còn đi học.
Nhưng bây giờ thực sự trải qua cuộc sống như vậy, cô cảm thấy mỗi phút giây trở về nhà đều đặc biệt khó khăn.
Ninh Tôn không có gọi điện thoại cho cô, cô cũng không liên lạc với Ninh Tôn, chủ yếu là sợ Ninh Tôn ở bên kia đang bận rộn.
Con người của cô đôi lúc thực sự rất là hiểu chuyện, tự nguyện trong lòng mình không thoải mái khó chịu, cũng không muốn nói cho đối phương biết.
Hứa Thanh Du trầm mặc một lúc, rồi đi qua nấu mì.
Lúc cô ở một mình thực sự có thể tạm được thì cứ tạm được.
Nấu xong mình, một mình ăn xong, Hứa Thanh Du ngồi ở ghế sofa, ôm đầu gối mở tivi.
Trong nhà rất yên tĩnh, cho dù âm thanh tivi cũng không để quá to, nhưng cô cảm thấy tất cả âm thanh trong nhà đều là âm thanh của tivi.
Cả căn nhà rõ ràng là rất mênh mông.
Đợi sau khi xem xong chương trình tạp kĩ, thì Ninh Tôn bên kia cuối cùng cũng gọi điện thoại đến.
Hứa Thanh DU nhanh chóng nghe máy: “Ninh Tôn.”
Ninh Tôn “ừ” một tiếng: “Về nhà rồi sao?”
Hứa Thanh Du cố gắng khiến cho giọng của mình nghe rất thoải mái: “Em cũng đã ăn xong cơm rồi, anh ở bên kia, hôm nay có phải vẫn rất bận rộn hay không, buổi tối sẽ về nhà chứ?”
Quả thực hôm nay Ninh Tôn rất bận, diễn xuất anh không được tốt lắm, nên rất nhiều lần, làm cho cảm xúc cả người đều rất nôn nóng.
Cho dù phần lớn những người bên đoàn làm phim ở đây an ủi anh từ từ , nhưng anh vẫn rất lo lắng.
Ninh Tôn cũng không thể nào nói những lời này trong điện thoại với Hứa Thanh Du, anh chỉ có thể nén tất cả phiền muộn ở trong lòng: “Tối hôm nay không xác đinh được lúc nào thì kết thúc công việc, tiến triển ban ngày hơi chậm, buổi tối có thể phải đẩy nhanh tốc độ.”
Hứa Thanh Du “vâng, vâng” hai tiếng: “Nếu như muộn quá anh đừng tự hành hạ mình trở về nhà làm gì, tìm khách sạn cạnh bên ở lại, về muộn quá, anh có về hai chúng ta cũng không nói được mấy câu, thời gian đó không bằng điểu chỉnh tốt cho bản thân.”
Ninh Tôn nói một câu được, sau đó thở dài, giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng : “Chỉ là rất nhớ em.”
Có câu nói này của anh, trong lòng Hứa Thanh Du thoải mái hơn rất nhiều.
Ninh Tôn bên kia rất nhiều việc, cuộc điện thoại này hai người cũng không nói được quá nhiều liền cúp máy.
Đợi điện thoại cúp rồi, Hứa Thanh Du đứng dậy tắt tivi, đi về phòng tắm rửa trước, sau đó nằm lên giường.
Thời gian trước, cô đều là cùng Ninh Tôn ôm nhau ngủ, bây giờ chiếc giường lớn như vậy đột nhiên chỉ thuộc về một mình cô, Hứa Thanh Du chẹp chẹp miệng, trở người về phía chỗ Ninh Tôn bên giường.
Cô không ngừng an ủi bản thân nói như vậy cũng rất tốt, bình thường một chiếc giường hai người ngủ, có lúc Ninh Tôn quá dính người, ép cô đến bên giường.
Bây giờ cả chiếc giường đều là của cô, cô muốn trở người như thế nào lăn lộn như thế nào đều được cả.