Cố Tư cũng chưa ăn bữa sáng, kéo theo Trì Uyên cũng không ăn, hai người sửa soạn tử tế rồi đi thẳng đến Club của Chương Tự Chi.
Quả nhiên, cậu chủ nhỏ nhà họ Chương vẫn còn đang phá phách.
Có hai nhân viên phục vụ canh cổng chính của Club không cho người ngoài vào xem.
Trì Uyên và Cố Tư vừa xuống xe, hai người kia vội vàng niềm nở chào hỏi như nhìn thấy người thân của mình, nhanh chóng đón họ và để hai người nhanh vào xem.
Cố Tư đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Chương Tự Chi.
Đúng là làm khó anh ta, náo loạn lâu như vậy rồi mà tiếng mắng nghe vẫn hùng hậu như cũ, nghe thấy sức sống mười phần.
Trì Uyên sợ Cố Tư tùy tiện đi vào sẽ bị thương, anh đi ở phía trước, Cố Tư đi theo sau.
Vừa bước vào sảnh chính của Club lập tức có thể thấy một đống hỗn độn trên mặt đất.
Chương Tự Chi chắc là rất tức giận, rất nhiều thứ bị anh ta ném vỡ nát trên mặt đất. Ly thủy tinh hoặc là bình hoa, chậu hoa, còn có cả mấy đồ trang sức bằng ngọc bày ở trong tủ ở một bên, tất cả đều nát.
Ngay cả đồ trang trí Tỳ Hưu trên quầy lễ tân cũng bị đập vỡ.
Cái này Cố Tư có biết đến, nó không phải ngọc, cũng không phải gốm hay thủy tinh. Thứ này không thể dễ dàng bị phá vỡ nếu chỉ là ném sơ như vậy.
Có thể thấy Chương Tự Chi tức giận như thế nào.
Có giọng nói Chương Tự Chi ở trong phòng riêng. Anh ta mắng chửi mấy lời làm người khác nghe không hiểu được, mắng cái gì mà không biết tốt xấu, rồi gì mà không có não, đồ rác rưởi.
Dù sao nói câu không liền câu, làm cho người khác không hiểu nổi anh ta đang mắng cái gì.
Đi cùng với tiếng mắng của Chương Tự Chi chính là tiếng đồ vật vỡ nát.
Cố Tư chậc chậc hai lần, “Anh ấy khỏe thật đấy.”
Trì Uyên ấn vào vai Cố Tư, “Em đợi ở đây một chút, anh đi qua nhìn xem thử.”
Cửa phòng riêng mở ra, Chương Tự Chi đỏ mắt chửi bới bên trong, nhìn cứ như là sắp ăn thịt người.
Những thứ ở trong phòng gần như đã vỡ hết, không còn gì nguyên vẹn.
Mấy người phục vụ đứng xa xa ở cửa, không ai dám đi qua.
Trì Uyên đi thẳng tới cửa đứng, nhìn Chương Tự Chi, gọi một tiếng Tự Chi.
Chương Tự Chi đang đá vào chiếc ghế sô pha, bàn trà có lẽ bị anh ta đạp lăn, trong phòng nhìn lộn xộn không chịu nổi.
Nghe thấy giọng nói của Trì Uyên, Chương Tự Chi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Anh ta ngước mắt lên nhìn Trì Uyên, bởi vì vẫn luôn đang nổi giận vậy nên giọng nói chuyện của anh ta lúc này cũng không tốt lắm, “Sao anh lại ở đây?”
Trì Uyên vào phòng, nhìn xung quanh một chút, “Cậu làm cái gì vậy? Sao lại nổi giận lớn thế? Cậu định phá hủy nơi này luôn à?”
Chương Tự Chi nhìn chung quanh một lượt, anh ta giơ chân đá cái bàn nhỏ ở một bên.
Vốn dĩ cái bàn này cũng đã bị đạp hỏng rồi, lại bị giáng cho một cú như vậy, cái bàn vỡ vụn thành từng mảnh.
Hắn nói, “Con mẹ nó chứ, còn chưa bị tức như thế này bao giờ.”
Cố Tư nghe thấy âm thanh rầm rầm lạch cạch bên trong ngừng lại, cô liền đi qua.
Cô tươi cười, “Lão Chương, anh giỏi quá nhỉ, tôi ở bên ngoài chỉ nghe thấy toàn tiếng mắng chửi của anh đấy.”
Chương Tự Chi nhìn thấy Cố Tư, anh ta sững sờ, phản xạ có điều kiện quay lưng lại.
Nhưng ngay cả khi anh ta trốn, Cố Tư vẫn nhìn thấy một màu xanh đen trên gò má của Chương Tự Chi.
Nhìn tư thế này, thật giống như bị ai đó đánh.
Cố Tư suýt thì bật cười.
Cô đi vào phòng, trước xem qua đống hỗn độn, sau đó lắc đầu, “Anh có ném hết cả chỗ này cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu. Lão Chương, anh xem anh nổi giận lớn như vậy, tuyệt đối không đáng đâu.”
Chương Tự Chi chống nạnh, có chút nhịn không được, “Nếu không phải ông đây nhìn cô ta, nhìn cô ta, nhìn cô ta…”
Câu phía sau đó, anh ta mãi không nói ra lời.
Cố Tư nhướng mày, “Nào, nào, nào. Chúng ta ra ngoài nói đi. Gọi người tới dọn dẹp nơi này đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không định mở cửa kinh doanh nữa à?”
Chương Tự Chi không nhúc nhích, Trì Ngộ đi tới, kéo cánh tay của anh ta một chút.
Chương Tự Chi giống như có người cho lý do để đỡ mất mặt, thuận thế liền đi theo ra khỏi phòng.
Cố Tư ra hiệu cho đám đông đang xem, và những người đó tất nhiên hiểu, họ vội vã đi vào để dọn dẹp bên trong.
Cả ba người lên phòng mạt chược trên lầu.
Chương Tự Chi đi vào lập tức đứng bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, chống nạnh ở bên kia hít một hơi thật sâu.
Có thể thấy được, đập phá một trận như vậy rồi nhưng anh ta vẫn không nguôi giận.
Cố Tư đóng cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh Chương Tự Chi.
Cô nhìn chằm chằm Chương Tự Chi, nhìn rất là nghiêm túc.
Chương Tự Chi đương nhiên biết Cố Tư đang nhìn cái gì. Anh ta có chút không được tự nhiên quay đầu né tránh, sau đó hừ một chút.
Cố Tư lần này thực sự không kìm được nữa, cười ha ha, “Lão Chương trên mặt anh bị dính phải vết bẩn gì ấy, nào, để tôi lau sạch giúp anh.”
Chương Tự Chi trốn, “Cô đừng có mà chế giễu tôi, tôi biết cô nhìn ra.”
Cố Tư vẫn cười ha ha, “Anh nói cho tôi biết, là ai, là ai giỏi như vậy, làm được chuyện chúng tôi luôn nghĩ nhưng lại vẫn không dám làm.”
Chương Tự Chi hít một hơi, “Tôi nói cô nghe, nếu không phải cô ta bây giờ đang bị thương, tôi đã đạp thẳng một chân tiễn cô ta đi gặp Diêm Vương luôn rồi.”
Chương Tự Chi nói xong còn nói, “Cô đi ra ngoài hỏi một chút xem có ai dám làm như vậy với tôi không hả? Thậm chí, cô biết, thậm chí cả tên Ninh Bang kia, ông già chết tiệt đó, tôi đến nhà bọn họ náo loạn, ông ta không phải cũng phải nhịn à? Ai dám, ai dám đánh ta? Con mẹ nó, lần đầu tiên, thật, lần đầu tiên.”
Anh ta nói hơi có chút lộn xộn, nhưng là lần này có thể nghe hiểu anh ta đang nói cái gì.
Trên mặt Cố Tư vẫn mang ý cười, “Vậy tại sao anh lại bị đánh nữa chứ? Anh không tránh à, cứ như vậy bị đánh một cái?”
Chương Tự Chi có chút tức hổn hển, “Cô không biết tình huống lúc đó, tôi có nghĩ đén đâu chứ. Thì đang cãi nhau bình thường, ai biết cô ta đột nhiên đánh một cái như vậy, tôi còn chưa kịp chuẩn bị cái gì.”
Trì Uyên ở một bên không kìm được mà bật cười.
Cố Tư có chút bất đắc dĩ, Chương Tự Chi có đôi khi dễ thương đến bất ngờ.
Cô nắm lấy cánh tay của Chương Tự Chi, ý bảo anh ta xoay người, cẩn thận nhìn chằm chằm vết bầm tím trên mặt anh ta.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là sau một thời gian thì vết thâm xuất hiện thôi.
Cố Tư giơ tay lên ấn vào, “Như thế này đau không?”
Chương Tự Chi không có phản ứng gì nhiều, “Không đau.”
Nghĩa là cũng không bị thương gì.
Chương Tự Chi náo loạn dữ dội như vậy có lẽ là chỉ bởi vì mất mặt.
Cố Tư mím môi, cố gắng giữ cho mình không cười, “Ừm, người đánh anh, có phải là Lương. . .”
Cô vốn muốn nói cảnh sát Lương, sau nghĩ lại, người kia đã không còn là cảnh sát, nhưng cô không biết cô ấy tên là gì.
Chương Tự Chi nói thẳng, “Lương Ninh Như.”
Cố Tư a một tiếng, “Đúng, người đánh anh là Lương Ninh Như phải không?”
Chương Tự Chi lại sắp nghiến răng nghiến lợi, “Ngoại trừ đồ đàn bà thối này làm gì còn có ai khác dám làm như thế chứ.”
Cố Tư nhớ Mạnh Sướng ngày đó có nói chuyện thấy Chương Tự Chi đi bệnh viện.
Vì vậy, cô nói, “Cô Lương Ninh Như này bị thương đúng không? Lúc trước anh có đi bệnh viện thăm cô ấy đúng không?”
Chương Tự Chi dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ lúng túng, “Tôi không có đi thăm cô ta, tôi chỉ là muốn xem thử cô ta đã chết hay còn sống vậy thôi. Cái cô đó, nghe nói lúc trước chấp hành nhiệm vụ suýt chút nữa cũng bay màu, sau đó người trong nhà không đồng ý cô ta làm ngành kia nữa, mỗi ngày đến đơn vị của họ làm phiền ”.
Hắn mím môi, bổ sung thêm, “Hai ngày trước, cô ta lại bị thương. Tôi chỉ nghĩ, khoảng cách thời gian hai lần bị thương này cũng không lâu, tôi đi qua nhìn một chút xem thử còn có thể cứu vớt được người này hay không thôi. Cũng không phải tôi đi thăm cô ta. Cô biết đúng chứ, đây là có khác biệt về bản chất, thật đấy.”
Trì Uyên ở bên cạnh nhìn Chương Tự Chi, “Cậu giải thích nhiều như vậy làm cái gì, nói càng nhiều nghe ra cũng không phải là chuyện như vậy nữa.”