Trì Uyên hơi cáu kỉnh, xua xua tay: “Ừm, nói đi”.
Thật ra, anh cũng không biết Tử Thử muốn nói gì với Chương Tử Chi.
Tử Thư đặt tập tài liều xuống, cũng không vội, xoay người đi ra ngoài.
Trì Uyên cầm tài liệu lên, mở ra xem hồi lâu, nhưng một chữ cũng không đọc nổi.
Anh lại đặt nó xuống, đập đập vào trán.
Anh bị điên rồi mới nghĩ đến những thứ không có kia.
Ở hành lang, Tử Thư gọi cho Chương Tử Chi, nói với Chương Tử Chi rất chi tiết về chuyện mình điều tra được.
Chương Tử Chi ở bên kia tức giận hét len: “Ra là bà vợ nhỏ của Ninh Bang! Tôi đã cảm thấy bà ta không phải dạng tốt đẹp gì, quả nhiên không sai, không phải là bánh bèo vô dụng. Chờ xem, xem tôi chơi chết bà ta”
Tử Thư có chút không hiểu: “Nếu Trương Lệ Nhã muốn tính kế anh, nên đi tìm tên nhóc họ Hồ kia, nhưng thực ra, anh xem thử, anh cũng không sao, bà ta làm như vậy căn bản không đụng chạm được anh chút nào, bà ta cần gì bày ra chuyện này”.
Chương Tử Chi cười nhạt: “Sao lại không đụng chạm đến tôi?”
Lúc đó, cái tên khốn nạn họ Hồ kia ở sân sau, cùng một nhóm người ở trong phòng riêng, đóng kín cửa. Hai nhân viên phục vụ ở bên ngoài.
Hai người phục vụ kia chính là người thường xuyên góp tay chơi mạc chược với anh ta.
Lo sợ vô cùng!
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra trong phòng riêng, nhưng họ gần như đoán được rằng đó không phải là thứ có thể cho người khác nhìn thấy.
Lúc đó, ở ngoài, cảnh sát đi tới, có tạo ra động tĩnh.
Nhân viên phục vụ trực tiếp hô lên với bên trong cảnh sát đến.
Trong đó lập tức hoảng loạn, hai nhân viên phục vụ mở cửa xông vào.
Họ cho biết, sau khi nhìn thấy đám người kia đang làm gì, họ vội vàng lui ra, sang phòng khác.
Tên nhóc họ Hồ kia, dẫn một đám người đến sân sau hội quán của anh ta, từng người họ đi vào các phòng riêng.
Đặt vài thứ đồ ở trong những phòng riêng đó, còn đặt ở chỗ rất dễ thấy.
Cũng may, hai nhân viên kia tay chân nhanh nhẹn, nhìn qua các phòng mà những tên nhóc đó đã vào một lượt, và đem tất cả những món đồ đó đi .
Phía sau sân khấu nhạc kịch, có một cái vạc lớn, họ nhét đồ vào trong đó.
Lúc này mới thoát được một kiếp.
Nếu không, lúc nữ cớm kia mang người đi lục soát sân sau của anh ta, đã tìm được mấy món đồ đó từ lâu rồi.
Những thứ đố chơi này, chắc chắn sẽ trực tiếp chụp lên đầu anh ta.
Cũng chính vì vậy, hai người chơi mạt chược kia, được Chương Tử Chi thưởng, thưởng rất nhiều.
Quả nhiên là cùng mình chiến đấu qua trên bàn mạt chược, cũng đủ thông minh.
Chỉ là những lời này, Chương Tử Chi không nói với Tử Thư, anh ta chỉ nói rằng vì chuyện này mà danh dự của anh ta ngày càng tồi tệ.
Anh ta nói anh ta nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng Tử Thư cũng nói với anh ta: “Tốt nhất anh nên tìm cơ hội hỏi tên nhóc họ Hồ một chút, rốt cuộc ai là người ở phía sau xúi giục anh ta, xem thử anh ta nói thế nào”.
Chương Tử Chi “ừ” hai lần: “Tôi biết, tôi biết, cám ơn anh, cũng rất cám ơn Trì Uyên. Tôi biết cần phải làm gì tiếp theo”.
Thực tế, tên nhóc họ Hồ kia đang ngồi xổm ở bên trong, hình như đã dính vào món này rất lâu rồi.
Vừa nhắc đến vấn đề bế tắc kia, Chương Tử Chi chỉ muốn một dao lấy mạng tên đó thôi.
Không thể gặp được tên nhóc kia, những người khác của nhà họ Chương không có động tĩnh gì.
Những tên còn lại cũng là đồ bỏ đi, cái gì cũng không biết.
Chương Tử Chi nhận được tin tức tới đây, liền ngồi yên không hội quán sờ cằm, nghĩ cách làm sao dạy dỗ cho bà cô độc ác kia một trận.
Hội quán bị phong tỏa mấy hôm nay, từ trên xuống dưới bị lục tung hết lên. May mà không lục ra được gì.
Cô ba Chương đi qua một chút, liền trở về nhà.
Dù sao loại chuyện này cũng đã trải qua rất nhiều, mọi người hình như cũng không xem ra gì.
Những người phục vụ trong đây khi nhắc đến chuyện ngày hôm đó, còn có thể bật cười toe toét.
Chương Tử Chi ngồi đó một lúc lâu, không nghĩ ra được cách gì. Lúc này, Cố Tư cùng Ninh Tôn trở lại.
Cố Tư bước vào hội quán, nhìn thấy Chương Tử Chi ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, bày ra dáng vẻ muốn tìm cách tính kế người ta mà chưa tính ra được.
Cố Tư đi tới: “Sao vậy Lão Chương? Anh đây là biểu hiện gì vậy?”
Chương Tử Chi nhìn thấy Cố Tư bước vào: “Thi xong rồi à?”
Cố Tư ngồi xuống bên cạnh Chương Tử Chi, duỗi lưng một cái: “Ừm, thi xong rồi!”
Chương Tử Chi vội hỏi: “Kết quả thế nào, đậu không?”
Ninh Tôn cười cười, ngồi xuống bên kia.
Cố Tư véo mặt anh ta: “Anh hỏi câu này, tôi cảm thấy bên trong anh đang ám chỉ gì tôi nhỉ!”
Chương Tử Chi cười ha ha: “Là tôi hỏi sai, hẳn là vượt qua rồi”.
Nói xong, anh ta không kịp chờ mà chia sẻ tin tức với hai người họ.
Chương Tử Chi đem những lời nói của Tử Thư từ đầu tới cuối nói với Cố Tư và Ninh Tôn.
Cố Tư trừng mắt, quả nhiên là bọn họ làm.
Chương Tử Chi cũng một mặt hùng hổ: “Bà vợ bé kia của Ninh Bang, tôi không nhận ra bà ta lại là người âm hiểm như vậy. Trước đây, tôi thật sự xem thường bà ta, cứ tưởng bà ta là cái loại vô dụng, thì ra trong bụng lại xấu xa như vậy.”
Anh ta quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Người đàn bà hung ác như vậy, trước đây nhất định bắt nạt anh không ít. Người anh em yên tâm, lần này tôi chắc chắn tìm ra biệt pháp, khiến cho bà ta phải thật khó coi”.
Ninh Tôn dựa vào ghế sofa: “Thực sự, Trương Lệ Nhã kia, là một người linh hoạt, co được giãn được. Bao nhiêu năm bên cạnh Ninh Bang, bà ta thu phóng rất thành thục. Những chuyện bình thường, không thể tổn thương bà ta.”
Một giây trước bà ta có thể bị bẻ mặt, một giây sau vẫn có thể tươi cười.
Rất nhiều việc, người khác cảm thấy rất nghiêm trọng, nhưng thật ra, với bà ta lại không ảnh hưởng gì.
Ví dụ như trước đây, bà ta tính kế Ninh Bang để được gả vào nhà họ Ninh, thế mà lại mang thanh danh của mình đi nhuộm đen.
Bà ta hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.
Khi Ninh Tôn nói đến đây, Chương Tử Chi nhớ lại: “Đúng rồi, anh nhắc tôi mới nhớ! Người đàn bà đó rất độc ác, bà ta chủ động liên lạc với truyền thông để tiết lộ những bức ảnh khỏa thân của mình và Ninh Bang. Còn dùng tiền mua chuộc truyền thông bắt tại trận bà ta cùng Ninh Bang ở trên giường. Người đàn bà da mặt dày như vậy, những chuyện bình thường đúng là không thể kích thích bà ta”.
Sau đó, Chương Tử Chi bắt đầu gãi đầu.
Anh chậm rãi ngồi xổm trên ghế sofa, chông hai tay lên đầu gối.
Cố Tư kéo tay anh ta: “Anh ngồi tử tế di, làm gì như con khỉ vậy!”
Chương Tử Chi quay đầu lại nhìn Cố Tư: “Cố Tiểu Tư, con người cô tưởng đối hư hỏng, nhiều ý tưởng xấu xa. Đến đây, cô nghĩ giúp tôi một chủ ý đi”.
Cố Tư trừng mắt: “Anh thử nói thêm một câu nữa xem!”
Lúc này, Ninh Tôn ở một bên mới lên tiếng: “Trang Lệ Nhã cả đời này quan tâm, một là thân phận bà chủ nhà họ Ninh, còn lại là hai người con của bà ấy”.
Chương Tử Chi quay đầu nhìn Ninh Tôn.
Địa vị bà chủ nhà họ Ninh của Trương Lệ Nhã hẳn là không dễ bị lung lay.
Muốn đuổi bà ta ra khỏi cửa, trước tiên là phải ra tay từ phía Ninh Bang, làm cho Ninh Bang một lần nữa yêu người khác, người kia phải có năng lực có thể đánh bại Trang Lệ Nhã.
Không nói những cái khác, chỉ riêng lão già Ninh Bang kia đi lại còn phải chống gậy, tìm một người đi dụ dỗ ông ta, Chương Tử Chi cảm thấy thật không bằng cho con gái nhà người ta.
Cho nên cách này không dùng được.
Vì vậy chỉ có thể ra tay từ phía hai chị em kia.
Thực sự, cách này xem ra dễ hơn.
Hai chị em đó, toàn thân đều là khuyết điểm, muốn đối phó với hai người này, hầu như không cần phải động não suy nghĩ.
Bây giờ Chương Tử Chi đã nghĩ ra chủ ý, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Anh ta quay đầu nhìn Cố Tư, chủ đề thay đổi trong chớp mắt: “Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho chồng cũ của cô, chồng cũ của cô hỏi tôi về cô suốt thời gian qua. Nếu không biết hai người đã ly hôn, tôi thực sự nghĩ rằng hai người còn đang rất ân ái với nhau”.
Edit by Bông. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com