Một lúc sau Chương Tự Chi mới gọi lại cho Ninh Tôn, nói với anh rằng anh ta đã tra được tin tức về Trang Lệ Nhã.
Bây giờ Trang Lệ Nhã đang bị Ninh Bang nhốt dưới tầng hầm, trước đó bà ta còn bị Ninh Bang dùng gậy đánh cho một trận.
Đừng nhìn Ninh Bang lớn tuổi, cơ thể không còn khoẻ mạnh, nhưng khi ra tay đánh người thật sự rất hung hãn.
Nghe nói Trang Lệ Nhã bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, cả người toàn là máu.
Bà ta bị ném xuống tầng hầm, hoàn toàn không được băng bó chữa trị.
Sau khi Ninh Tôn nghe thấy như vậy cũng chỉ gật đầu, xem ra Ninh Bang thật sự rất tức giận.
Nhưng điều đó cũng có thể hiểu được, dù sao mấy năm gần đây lối sống của Ninh Bang vô cùng trung thực phải phép, không hề gây ra bất kì tai tiếng nào cả.
Vốn dĩ ông ta còn muốn khi về già có thể vãn hồi một chút danh dự, nhưng không ngờ được rằng bản thân không đi gây chuyện thì thôi, thế mà người phụ nữ ở bên cạnh lại không chịu phối hợp, làm ra hết việc này tới việc khác.
Ngay từ đâu Ninh Bang đã không phải là một người tốt tính, bây giờ mọi chuyện ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết, ông ta nhất định chịu không nổi.
Dùng gậy đánh đã có xem như là nhẹ rồi đấy, nếu như thể lực của ông ta theo kịp, không biết chừng còn có thể làm đến mức nào nữa.
Chương Tự Chi nói thêm, vài ngày hôm trước Ninh Bang đã đến gặp luật sư, hình như là muốn sửa lại nội dung di chúc.
Thế mà hôm nay ông ta lại gọi luật sư đến thêm một lần nữa, không ai biết được chính xác hai người bọn họ đang làm gì.
Thành thật mà nói thì Ninh Tôn không quan tâm đến chuyện này cho lắm, anh thở hắt ra một hơi, “Ngày nào cũng gặp luật sư, không biết là rốt cuộc ông ta có bao nhiêu tài sản.”
Thực tế thì trong tay của Ninh Bang chỉ có công ty của gia đình nhà họ Ninh là đáng giá nhất, nhưng nó chắc chắn sẽ được giao cho Ninh Tú, cho nên ông ta chẳng còn bao nhiều tài sản đáng để tranh giành cả.
Trang Lệ Nhã ở cùng với Ninh Bang không biết bao nhiêu năm, có thể âm thầm gom góp được không ít tiền, nếu như sau này không tiêu xài phung phí, vậy thì số tiền bà ta tích góp bao nhiêu năm nay cũng đủ để nửa đời còn lại không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Bất quá con người chính là như vậy, vẫn luôn không có cách nào để thoã mãn được dục vọng của bản thân, cho dù có bao nhiêu đi nữa cũng cảm thấy không đủ.
Chương Tự Chi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, “Cơ nghiệp của ông ta chắc hẳn sẽ chia cho cậu rất nhiều, cậu không cần phải từ chối nó, đó là thứ mà cậu nên nhận được, chỉ khi cậu nhận lấy những thứ này thì trong lòng của ba kẻ kia mới khó chịu.”
Ninh Tôn nhẹ nhàng mỉm cười, “Cậu nói xem, nếu như tôi quyên góp toàn bộ số tiền đó, sẽ có bao nhiêu người khó chịu?”
Chương Tự Chi sững sờ, anh ta không ngờ được rằng Ninh Tôn lại nói như vậy.
Đương nhiên anh ta biết bây giờ Ninh Tôn không thiếu tiền, tuy rằng Ninh Bang nhất định sẽ cho anh không ít, nhưng kiếm tiền trong giới giải trí rất nhanh, hơn nữa Ninh Tôn lại còn đang nổi tiếng, vài năm gần đây có thể kiếm được rất nhiều.
Cho nên Ninh Tôn xem thường tiền của ông ta cũng là chuyện bình thường.
Chương Tự Chi nghĩ đến đây thì trả lời, “Cậu chờ đến lúc ông già chết rồi muốn quyên góp cũng không muộn, nhưng bây giờ thì đừng đề cập đến việc này, mối quan hệ giữa cậu và ông ta không được tốt, nếu như cậu nói ra thì nhất định cậu sẽ làm được, có lẽ ông ấy sẽ tức chết mất. Những chuyện ồn ào do Trang Lệ Nhã gây ra, phỏng chừng đã tiễn ông ta đi được nửa đường rồi, bây giờ cậu lại tính làm như vậy, có khi sẽ tiễn ông ấy lên trời luôn đấy.”
Ninh Tôn không khỏi bật cười thành tiếng, “Cậu nói như vậy cũng đúng.”
Nếu như Ninh Tôn bảo rằng anh sẽ đem hết tất cả tài sản của Ninh Bang cho mình đi quyên góp, vậy thì chẳng khác nào đang tát thẳng vào mặt ông ta một cái.
Nếu vẫn là trước đây thì có thể Ninh Bang sẽ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, cơ thể của Ninh Bang cũng không còn được như trước nữa, nói không chừng ông ấy còn không chịu nổi một cú sốc.
Vì thế Ninh Tôn suy nghĩ một chút rồi đáp, “Chuyện đó cứ để sau này rồi hẵng nói, không biết tương lai sẽ như thế nào, có khi là chúng ta đã lo xa rồi ấy chứ.”
Tiền còn chưa nằm trong tay thì vĩnh viễn không phải là tiền của mình, chúng ta không cần phải lo nghĩ đến tiền của người khác để làm gì.
Ninh Tôn không nói chuyện với Chương Tự Chi quá lâu, dù sao thì thời gian đã không còn sớm, người ta còn phải chăm sóc vợ con của mình.
Sau khi cúp máy, Ninh Tôn ném điện thoại sang một bên, vươn vai, quay đầu nhìn vẻ mặt vô cùng tò mò của Hứa Thanh Du và mẹ Ninh.
Ninh Tôn mỉm cười, “Đúng thật là bà ta bị đánh một trận, hình như ra tay rất nặng, bây giờ bà ấy đang bị nhốt ở phía dưới tầng hầm nhà họ Ninh, chắc hẳn tình trạng không mấy khả quan.”
Mẹ Ninh há hốc mồm, “Vậy mà ông ta cũng xuống tay cho được, mẹ thấy sức khoẻ của ông ấy không được tốt cho lắm, rốt cuộc là phải tức giận đến mức nào kia chứ.”
Trước nay tính tình của Ninh Bang vẫn luôn không tốt, Ninh Tôn trả lời, “Cũng chính vì sức khoẻ của ông ấy không tốt nên mới như thế, bằng không thì nhất định ông ta sẽ còn ra tay tàn nhẫn hơn.”
Hứa Thanh Du ngồi bên cạnh Ninh Tôn, “Sau đó thì sao? Không thể vĩnh viễn nhốt bà ấy dưới hầm được.”
Ninh Tôn nhún vai, đáp, “Điều này thì anh không biết, nhưng chắc hẳn sẽ không nhốt bà ta mãi, ông ấy tự có kế hoạch của riêng mình.”
Về phần kế hoạch của ông ta diễn ra như thế nào, Ninh Tôn không quan tâm lắm.
Hai người họ thích làm gì thì làm.
Sau khi biết được số phận của Trang Lệ Nhã, tâm trạng của Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đều trở nên vô cùng thoải mái.
Bọn ngồi trên sô pha chơi game một chút, sau đó Hứa Thanh Du lại đi đến ban công nhìn xuống phía dưới một lần nữa.
Không thấy bóng dáng của Ninh Tương đâu, hẳn là đã đi rồi.
Có lẽ cô ta cũng nhận ra, Ninh Tôn đã hạ quyết tâm sẽ không giúp mình, cho nên ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Buổi tối, ngay khi bọn họ vừa định đi ngủ thì chị Thái gọi điện đến, nói dư luận trên mạng gần như đã được kiểm soát, bây giờ danh tiếng của Ninh Tôn bắt đầu tăng ngược trở lại.
Cô ấy nói Ninh Tôn nên quyết định thời gian để trở về, dạo trước tài nguyên còn bị tin tức gần đây làm cho ảnh hưởng một chút, nhưng hai ngày nay, khi danh tiếng của anh có xu hướng tăng trở lại, các nhà đầu tư cũng dần yên tâm.
Tuy vậy vẫn có một số quảng cáo cần có Ninh Tôn đích thân trở về gặp mặt nói chuyện.
Nói cách khác thì đó chính là quỹ đạo làm việc của anh sắp phải quay trở lại bình thường.
Kỳ nghỉ lần này kéo dài khá lâu, cũng có thể xem như trong cái rủi còn có cái may.
Ninh Tôn trả lời rằng, đợi hai ngày nữa, anh giải quyết hết mọi việc ở nhà họ Ninh xong sẽ lập tức trở về.
Thật ra thì chuyện ở nhà họ Ninh cũng không có việc gì cần phải có anh xử lý, chúng chẳng liên quan gì đến anh cả, điều mà anh muốn đó chính là có thể tụ tập với bạn bè một bữa.
Lần trước dẫn Hứa Thanh Du đến gặp mặt bọn họ, khi ấy hai người vẫn còn có những suy nghĩ cho riêng mình, bây giờ Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đã thật sự ở bên nhau, thế nên anh muốn dùng một tư thái khác xuất hiện trước mặt bạn bè.
Chỗ chị Thái cũng biết tình hình nhà họ Ninh bây giờ, thế nên chị ấy không hề thúc giục anh phải quay về trong ngày một ngày hai, mà cho anh thời gian để chuẩn bị.
Ninh Tôn cúp điện thoại, xoay người ôm Hứa Thanh Du vào trong lòng, “Tìm một cơ hội đến gặp đám Từ Chi ăn bữa cơm, có lẽ chúng ta phải trở về rồi.”
Hứa Thanh Du không hề buồn ngủ, gối đầu lên tay Ninh Tôn, “Sau khi quay lại phải gia nhập đoàn phim ngay lập tức ư?”
Ninh Tôn có hơi do dự một chút, “Có lẽ sẽ phải tham gia chương trình gameshow đó trước, chị Thái đã thay chúng ta bàn bạc rồi, nghe nói một kỳ không dài, chắc hẳn là sẽ hoàn thành rất nhanh.”
Nghe Ninh Tôn nói như vậy, Hứa Thanh Du lập tức biết anh đang nhắc đến điều gì, nhất định là chương trình gameshow về các cặp tình nhân kia.
Cô cũng muốn tham gia.
Trước đây nhắc đến chuyện này, Hứa Thanh Du còn cảm thấy có hơi ngại ngùng.
Nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy chuyện này quá đặc biệt nữa, mọi việc cũng khá bình thường.
Có lẽ là do ban ngày cô ngủ quá nhiều, cho nên đến tối lại không ngủ được, nhưng sáng nay bọn họ cũng phải làm rất nhiều việc, vì vậy bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi.
Cuối cùng Hứa Thanh Du và Ninh Tôn nằm sóng vai nhau ở trên giường nói chuyện phiếm.
Ninh Tôn hỏi thăm tình hình trong nhà Hứa Thanh Du, cũng bày tỏ mong muốn được đến nhà cô gặp người lớn.
Thật ra Hứa Thanh Du không muốn nhắc đến gia đình của mình, nhưng nếu như Ninh Tôn đã hỏi, cô cứ giấu giếm mãi cũng không tốt.
Thế nên cô đáp, “Nhà em còn có mẹ và em trai của em, thằng bé vẫn đang đi học, tiền sinh hoạt đều do em chu cấp, có điều cũng nhanh thôi, khoảng hai, ba năm nữa là nó có thể tự lập được rồi.”
Cô không nhắc đến ba của mình, điều này khiến Ninh Tôn khá bất ngờ, nhưng dường như anh có thể đoán ra được một vài lí do.
Vì thế anh chỉ mím môi không nói gì.
Hứa Thanh Du ngừng vài giây, sau đó đột nhiên bật cười, “Không nói, không nói nữa, em không muốn đề cập đến gia đình của mình, đều là những chuyện chẳng đâu vào đâu, nói ra thật khó xử.”
Bất kì gia đình nào cũng có những chuyện khó nói, điều này Ninh Tôn hiểu rất rõ.
Cho nên anh chỉ khẽ ừ, đáp, “Vậy thì đừng nhắc đến nữa, chỉ cần hai chúng ta vẫn ổn là được.”