Giọng nói của Ninh Tôn vẫn lạnh lùng như cũ: “Ông ấy không tiết lộ tin tức gì cho tôi cả, cho nên giờ bà hỏi tôi thì cũng không hỏi được gì.”
Trang Lệ Nhã không biết lời này của Ninh Tôn là thật hay giả, chỉ đành qua loa cười cười: “Dì cũng nghĩ là có khả năng con không biết, nếu không thì con đi hỏi thử xem, con đó, lợi ích của mình thì phải tự mình tranh lấy mới được, lần trước thời gian thăm bệnh của con cũng không ngắn hẳn thái độ của ông ấy đối với còn vẫn còn tốt, giờ mà con đi hỏi một chút chắc hẳn ông ấy sẽ nói cho con biết.”
Nói gần nói xa như thế tất cả cũng chỉ vì thăm dò, Ninh Tôn không thèm để ý đến bà ta.
Sau đó anh nói: “Ông ấy tìm vị luật sư kia là chuyện của ông ấy, không có quan hệ gì với tôi cả, tôi cũng không quan tâm, nếu như mà bà muốn biết vậy thì trực tiếp gọi điện cho ông ấy hỏi đi.”
Trang Lệ Nhã ai cha một tiếng: “ Dì không phải là chỉ hỏi con chút xíu hay sao, con không thường ở bên này, rất nhiều thứ con đều biết rõ ràng được, cha con hiện giờ là đang bị Ninh Tú khống chế quản lý, ba mẹ con nhà dì dù thế nào đi nữa thì vẫn một mực ở bên cạnh cha con chăm sóc, trong tối Ninh Tú lại làm nhiều hành động gây khó dễ dồn ép nhà dì hơn, nhưng mà con thì không giống vậy.”
Ninh Tôn không nhịn được mà giọng nói mang theo trào phúng: “Bà có ý gì thì cứ trực tiếp nói đi, nói gần nói xa ám chỉ lung tung như thế, bà không thấy mệt sao? Chúng ta ai cũng chẳng phải đứa trẻ lên ba nữa, đừng nghĩ rằng người khác đều ngu ngốc không có đầu óc, bà đến chỗ tôi châm ngòi ly gián thì không bằng suy nghĩ xem làm thế nào để ông già hạ thủ lưu tình với ba người nhà bà mà cho một chút vốn viếng.”
Sau khi nói xong anh cũng cúp máy luôn nói nhiều thêm một câu với Trang Lệ Nhã, Ninh Tôn cũng cảm thấy lãng phí sức lực lãnh phí nước bọt của mình.
Bạn gái mình còn đang ở bên ngoài chờ mà anh lại ở đây nói chuyện với những thể loại không có não như này, quả nhiên là anh bị điên mất rồi.
Cuộc điện thoại này lẽ ra là không nên nhận.
Ninh Tôn quay người đi ra ngoài, bên ngoài mẹ Ninh và Hứa Thanh Du đang chơi rất hăng say.
Anh vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói phàn nàn của mẹ Ninh nói là đối phương chơi xấu bà, còn nói đồng đội không chịu cứu mạng bà.
Hứa Thanh Du thì yên tĩnh hơn, tựa ở trên ghế chơi game.
Ninh Tôn nhấc chân đi về hướng Hứa Thanh Du rồi ngồi xuống bên cạnh cô, đặt chằm mình trên bờ vai của Hứa Thanh Du nhìn tình hình chiến đấu của hai người họ: “Sao hai người thảm vậy.”
Mẹ Ninh ở bên cạnh rên lên: “Còn không phải sao, thật sự là rất thảm ấy, con nhìn này đây quả thực là bị đối phương đè xuống đất đánh mà.”
Ninh Tôn ép âm thanh xuống thấp hơn chút nói với Hứa Thanh Du: “Em cũng thảm thật đấy.”
Từ lúc mà Ninh Tôn đặt cằm lên bả vai cô là Hứa Thanh Du không dám động đậy nữa, khi anh nói chuyện hơi thở của anh cứ phun vào tai của cô, hơi ngứa ngáy, làm cho toàn thân của cô nổi hết cả da gà lên.
Mẹ Ninh không hề phát hiện ra chuyện gì, còn nhớ chuyện lúc nãy Ninh Tôn vào phòng nghe máy: “Bên công ty nói thế nào vậy? Có phải là gọi để nói cho con biết tiếp theo sẽ làm như thế nào không?”
Ninh Tôn dùng cằm cọ cọ trên bả vai Hứa Thanh Du: “Không phải nói những chuyện ấy, chỉ là bảo con hiện giờ đừng gây ra động tĩnh gì quá ồn ào, để xem đối phương có có tung ra thêm nhiều tin tức vớ vẩn nào hay không, với lại bảo con đợi thêm khoảng thời gian nữa.”
Mẹ Ninh không phải là một người có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nhìn bộ dạng giọng điệu nói chuyện như vậy của Ninh Tôn, bà cao giọng nói: “Các con không nóng vội sao, mẹ đang hận hiện giờ không thể xé bọn họ ra thành nhiều mảnh.”
Ninh Tôn bật cười: “Người muốn làm đại sự thì đương nhiên phải ổn định được chính mình trước đã.”
Mẹ Ninh hậm hự, đột nhiên nhớ tới chuyện khác: “À cái tên oắt con kia lên bài bôi đen con, không biết là ông già kia sẽ xử lý như thế nào, mặc dù người bị bôi đen là con nhưng mà việc đó cũng gián tiếp khiến cho nhà họ Ninh dính líu vào, nếu mẹ mà là ông già đó trước tiên mẹ sẽ rút gậy ra đánh một trận sau đó nói tiếp.”
Ninh Tôn quay người tựa ở trên ghế sofa: “Đánh người chỉ là hạ sách, người thông minh sẽ không bao giờ dùng vũ lực để giải quyết nhưng vẫn khiến cho đối phương phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.”
Hiện giờ tuy rằng Trang Lệ Nhã không quỳ xuống xin tha thứ nhưng chắc cũng không còn xa nữa, chí ít thì bây giờ bà ta cũng đang trong giai đoạn hoảng hốt.
Bằng không thì dựa theo chuyện Trang Lệ Nhã chướng mắt anh, sao có thể gọi điện thoại nói chuyện ôn hoà như vậy với anh được.
Trước đó có cùng nói chuyện với Ninh Tú, Ninh Tú cũng không nói rõ là Trang Lệ Nhã đã đến công ty náo loạn như nào.
Nhưng mà nghe giọng điệu cũng như những lời ly gián của Trang Lệ Nhã trong điện thoại về Ninh Tú thì chắc hẳn là bọn họ đã trò chuyện không quá tốt, đàm phán không thành rồi.
Ván này của Hứa Thanh Du và mẹ Ninh vừa mới kết thúc, kết quả tất nhiên là thua.
Mẹ Ninh đập đập bả vai của Ninh Tôn: “Nhanh nhanh nhanh, không phải con nói con rất lợi hại sao? Chơi với chúng ta một ván xem nào.”
Hứa Thanh Du buông điện thoại xuống: “Hai người chơi trước đi, con đi rửa mặt đã.”
Hai người bọn họ đều là gà mờ, mẹ Ninh cũng không để ý là Hứa Thanh Du có đánh hay không.
Ninh Tôn cầm luôn điện thoại của Hứa Thanh Du lên, chơi cùng với mẹ Ninh một ván.
Hứa Thanh Du đi vào nhà vệ sinh rửa mặt sau đó đứng dựa lưng vào bồn rửa tay, khoanh tay lại đứng đó.
Hành động vừa rồi của Ninh Tôn thật sự đã làm cho nội tâm của cô giống như con hươu nhỏ chạy loạn vậy.
Nhớ tới quan hệ hiện giờ của mình và Ninh Tôn, cô lại có hơi hoảng hốt.
Cảm giác mà cả người sắp bay lên nhưng trong đầu lại đầy suy nghĩ.
Trước đó thì không thấy có cảm giác, nhưng bây giờ nhớ lại cuộc hội thoại với Ninh Tôn lúc đó thì cô lại cảm thấy có hơi không được chân thực lắm.
Có người con gái như thế nào mà Ninh Tôn chưa từng gặp qua, cô hẳn là người xếp đầu tiên từ dưới lên, cho nên làm mà lại được Ninh Tôn vừa mặt?
Đây thật sự là một chuyện khó mà tin nổi.
Bên ngoài vọng vào tiếng mẹ Ninh kêu lên, nghe có vẻ là bọn họ sắp thắng rồi, Hứa Thanh Du nghĩ một lúc rồi đến bên cửa phòng vệ sinh nhìn ngó ra bên ngoài.
Ninh Tôn ngồi ở một góc xa xa bên sofa, dáng vẻ rất chi là lười biếng.
Mẹ Ninh ngồi gần ra mép của sofa, hận không thể trực tiếp phi vào trong điện thoại, đối diện với đối phương đánh cho họ một trận.
Hứa Thanh Du không nhịn được cong khóe miệng lên cười.
Thế mà cô có thể nắm được mỹ nam này trong tay mình, nghĩ đến mà cũng bị chính sức hấp dẫn của bản thân dọa cho hết hồn.
Ở bên ngoài Ninh Tôn cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Du, anh giương mắt lên nhìn lại, vừa hay đụng trúng ánh mắt của Hứa Thanh Du, bắt tại trận việc cô nhìn lén.
Hứa Thanh Du hoảng hốt vội vàng trốn vào cửa nhà vệ sinh.
Ninh Tôn bật cười ra mấy tiếng, nhưng anh lại quay đầu nhìn mẹ Ninh nói: “Nhát gan như vậy làm gì chứ, lên đi chứ.”
Hứa Thanh Du tựa vào cửa đưa tay lên che mặt.
Nhát gan như vậy lên gì, lên đi chứ.
Sao cô lại cảm thấy lời này một nửa là nói cho cô nghe vậy.
Ở ngoài mẹ Ninh lớn giọng nói: “Sao mẹ lại không lên, con không nhìn xem này mỗi lần người xông lên đầu tiên chính là mẹ mà.”
Âm thanh của Ninh Tôn mang theo ý cười: “À con không chú ý.”
Hứa Thanh Du cũng không nhịn được mà bật cười một tiếng, cô hít sâu vào vài hơi mới quay người đi ra.
Một hơi vừa nãy cũng làm gan cô to hơn không ít, lần này cô đi ra trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ninh Tôn, học dáng vẻ trước đó của Ninh Tôn, đặt cằm mình trên vai của anh nhìn anh chơi game.
Ninh Tôn quay đầu nhìn cô, mới đầu hai người đã rất gần nhau đầu sát đầu rồi, bây giờ Ninh Tôn lại quay đầu như vậy, hai người họ nghe thấy rõ hơi thở của nhau.
Hứa Thanh Du đột nhiên nhớ tới nụ hôn bất ngờ ngày hôm qua.
Loại cảm giác đó quá kì diệu, chẳng trách sao nhiều người lại muốn yêu đương như vậy, cô cảm thấy trong lòng mình mỗi giây mỗi khắc đều đang nổi từng tầng bong bóng.
Ván game này kết thúc, đồng đội phối hợp ăn ý nên tất nhiên là thắng rồi.
Mẹ Ninh đắc ý xì một tiếng khinh miệt: “Bọn cậu dám khinh dễ tôi, nhìn xem đi lúc này đây tôi đã từ nô lệ mà xoay người làm địa chủ rồi.”
Ninh Tôn lại quay đầu lại,Hứa Thanh Du không tránh nên chóp mũi của hai người chút nữa là chạm vào nhau.
Ninh Tôn nói: “Có muốn chơi một ván không?”
Hứa Thanh Du lắc đầu: “Em nhìn anh chơi là được rồi.”
Nếu không phải hiện giờ có mẹ Ninh ở đây thì Ninh Tôn cảm thấy không chừng mình sẽ làm ra chuyện gì mất.
Anh luôn là người có tính tự chủ rất tốt, nhưng mỗi lần đụng phải Hứa Thanh Du thì đều cảm thấy như là chỉ cần sau một giây là sẽ không khống chế được bản thân mình nữa.
Cũng như đêm hôm qua vậy, anh đã phải đè lại nhiều lần xúc động xuống đáy lòng.
Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, là bất kì người đàn ông nào đều không thể kìm nổi.
Ninh Tôn có hơi mất tập trung, cùng mẹ Ninh đánh thêm hai lần, nhưng hai lần đều suýt chút nữa là thua.
Chắc là do Ninh Tôn biểu lộ quá rõ ràng, nên là mẹ Ninh mở miệng nói: “Con đã đánh sai đến mấy lần rồi.”
Anh cũng không phải cố ý, mấy lần đánh sai kia là do Hứa Thanh Du dùng cằm cọ cọ bả vai của anh, làm lòng anh xôn xao.
Nếu như hành động này xảy ra lúc mà hai người còn chưa tâm ý tương thông thì Ninh Tôn còn có thể nhịn được, nhưng mà bây giờ thì anh muốn nhịn cũng không thể nào nhịn được.
Ninh Tôn buông điện thoại xuống: “Không chơi nữa, đau cổ rồi.”
Mẹ Ninh đã thắng hai ván rồi cũng coi như là thỏa mãn: “Hình như đúng là có hơi mỏi.”
Bà đứng lên hoạt động bả vai một chút: “Nghỉ ngơi một lúc đi sau đó thì đi nấu cơm, mấy ngày nay cứ ngồi ăn rồi chờ chết thôi.”
Ninh Tôn cũng đứng lên, kéo cánh tay Hứa Thanh Du đứng dậy: “Đúng thế, đi nghỉ ngơi chút đi.”
Mẹ Ninh không nghĩ nhiều đi thẳng về phòng của mình.
Ninh Tôn chờ đến khi mẹ Ninh về phòng đóng cửa lại mới lôi kéo Hứa Thanh Du về phòng của mình.
Hứa Thanh Du không thể nào tránh khỏi tay của Ninh Tôn.
Cửa phòng vừa mới đóng lại, Ninh Tôn liền nắm lấy bả vai của Hứa Thanh Du ép cô vào cánh cửa.
Sau đó nhanh chóng cúi người xuống.