Ăn xong bữa trưa, Phương Tố đưa Cố Tư ra ngoài đi dạo.
Cả hai đều cẩn thận và đi sát vào lề đường.
Phương Tố hỏi một chút tối qua Cố Tư và Trì Uyên đã nói chuyện như thế nào. Cố Tư bất lực ỉu xìu trả lời, “Con trai bà đúng là tên vô lại.”
Phương Tố gật đầu, hùa theo lời nói của cô: “Hy vọng con cô sẽ không giống như con trai tôi.”
Cố Tư nhịn không được, không thể không mỉm cười.
Cô vốn dĩ muốn trêu chọc Phương Tố, ai ngờ cô vừa mở miệng, chưa kịp nói cái gì thì một chiếc xe đã chậm rãi dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, sau đó có giọng nói của Tùy Mị từ bên trong truyền ra, “Dì ạ, cô Cố, thật là trùng hợp quá.”
Tùy Mị đang đeo kính râm, Cố Tư lúc đầu còn không nhận ra đây là ai.
Phương Tố đứng ở chỗ sát ven đường, nhìn thấy Tùy Mị liền nở nụ cười, “Là Mị Mị à, đúng là thật trùng hợp mà. Con đang ra ngoài gặp khách hàng sao?”
“Không phải.” Cô ta mỉm cười, “Con đưa em trai đến lớp học thêm, vừa lúc đi ngang qua đây thôi ạ.”
Phương Tố gật đầu và không nói gì.
Tùy Mị nhìn Cố Tư, “Vốn dĩ tôi nhìn thấy cô Cố trước, không ngờ là dì cũng ở đây nữa. Lúc đầu, tôi còn tưởng rằng mình đã nhận nhầm người.”
Phương Tố hơi cong khóe miệng, “Gần đây dì toàn qua đây thôi. Nếu có rảnh con qua đây chơi nhé.”
Tùy Mị gật đầu, “Được ạ, có thời gian con sẽ qua. Con thấy hai người đang đi dạo đúng không ạ? Vậy con không làm phiền hai người nữa, con đi trước đây ạ. Con còn có chút việc phải giải quyết bên công ty nữa.”
Phương Tố nói câu được, Tùy Mị liền nâng kính cửa lên và lái xe đi.
Vẻ mặt của Tùy Mị trở nên lạnh lùng ngay khi cửa sổ nâng lên hết.
Thật ra cô ta đã nhìn thấy hai người từ lâu, cũng đi theo sau họ một lúc. Dĩ nhiên cô ta cũng nhìn thấy cảnh hai người vừa nói vừa cười suốt đường đi.
Mối quan hệ giữa Phương Tố và Cố Tư đã trở nên tốt như thế này mà cô ta không hề hay biết.
Nếu nói trong lòng Tùy Mị không khó chịu, đó là không thể nào.
Mặc dù ở trong lòng Tùy Mị thật sự là chướng mắt Phương Tố, cảm thấy bà ta đầu to óc quả nho, không những không giúp được gì ra hồn mà còn tăng thêm phiền phức cho cô ta.
Nhưng dù sao bà ta vẫn là mẹ của Trì Uyên. Bà ta đứng về phía Cố Tư, Tùy Mị đương nhiên không thoải mái rồi.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi điều khiển xe về nhà.
Người nhà họ Tùy đang ngồi trong phòng khách. Tùy Mị không nói lời nào với người trong nhà mà cứ thế đi thẳng lên lầu.
Ông cụ Tùy ở dưới lầu nhìn thấy, liền a một tiếng, “Xem ra lại bị cái gì kích thích rồi.”
Ông lớn Tùy ừ một tiếng, “Gần đây con bé không liên lạc gì với Trì Uyên. Vốn dĩ con bé muốn đợi xem bên phía Trì Uyên hành động như thế nào, ai ngờ bên Trì Uyên mãi không xi nhê gì. Thậm chí việc làm ăn cũng là để cho trợ lý liên lạc với Mị Mị. Mấy ngày nay tâm trạng Mị Mị vốn dĩ đã không tốt rồi, hôm nay ra ngoài chắc là lại xảy ra việc gì đó. Ba xem con bé như vậy, cũng không khác mấy so với lần trước.”
Ông cụ Tùy thở dài, “Mị Mị ấy à, dù sao cũng là con gái, trọng tình cảm, cũng dễ bị ảnh hưởng.”
Ông cụ thở chậm một hơi, “Vốn muốn con bé sau này giúp đỡ A Tĩnh cho tốt, nhưng mà chỉ bằng con bé thì xem ra không được rồi.”
Ông lớn Tùy lập tức cũng không nói được lời nào.
Ông cụ Tùy nhìn ông lớn, hai mắt híp lại, “Chuyện này, vẫn là để chúng ta tự mình giải quyết đi.”
Thật lâu sau, ông lớn cũng chỉ biết gật đầu.
Ở phía bên kia, Cố Tư và Phương Tố đi bộ dạo quanh một lúc mới quay hướng trở về nhà.
Cố Tư liền nhắc một chút đến Tùy Mị, “Bà có thấy không, mặc dù Tùy Mị đang cười nhưng cảm thấy rất không vui.”
Phương Tố ha hả một tiếng, “Vậy hả? Tôi không để ý lắm.”
Cố Tư nhìn bà ta, “Tôi rất tò mò, bà và Tùy Mị sao vậy? Cảm giác cứ như hai người đang giận dỗi nhau ấy.”
“Không có.” Phương Tố dùng khóe mắt liếc Cố Tư một chút, “Giận dỗi cái gì cơ chứ? Cô nói cứ như thể chúng tôi là trẻ con không bằng. Chẳng qua tôi đột nhiên cảm thấy Mị Mị có thể không phải như những gì tôi đã thấy và nghĩ trước đây. Nói như thế nào đây? Tôi cảm thấy cô ấy so với tôi nghĩ còn nhiều tâm tư hơn nữa. Tất nhiên, tôi cũng không nói như vậy là sai. Làm người ai chẳng giữ mấy suy nghĩ cho riêng mình, nhưng đối với tôi, cô ấy hơi phụ sự mong đợi của tôi thôi.”
Cố Tư gật đầu, đột nhiên đổi chủ đề, “Ai chẳng giữ mấy suy nghĩ cho riêng mình, không phải bà chính là như vậy à? Bà làm cái gì bà còn không biết sao?”
Phương Tố trừng mắt, “Cô nói chuyện cái kiểu gì vậy hả? Không muốn nhờ tôi giúp cô dạy dỗ Trì Uyên nữa hả?”
Cố Tư cười hì hì, đi qua khoác tay Phương Tố, “Được rồi được rồi, vừa rồi là tôi sai rồi. Bà ấy à, nhiều tâm tư nhất, được chưa? Giờ vừa lòng rồi chứ?”
Những lời này kỳ thật không dễ nghe, Phương Tố suy nghĩ lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu, “Thôi bỏ đi, coi như cô biết sai rồi.”
Hai người trở về nhà, Trì Uyên đang nghe điện thoại, hình như đầu dây bên kia là Tử Thư.
Tuy nhiên, xét từ thái độ nói chuyện của anh, có vẻ như họ đang bàn chuyện công việc. Anh nói chuyện còn rất nghiêm túc.
Cố Tư vốn dĩ cũng không muốn nói chuyện với anh. Cô thấy vậy liền đi thẳng lên lầu.
Trì Uyên nhìn theo bóng lưng của Cố Tư, cũng không nói gì khác. Anh dặn dò Tử Thư việc này gặp rồi nói chuyện sau, còn hẹn gặp nhau ở công ty.
Trì Uyên để điện thoại xuống, Phương Tố ở bên cạnh lên tiếng, “Giờ con ra ngoài à?”
Trì Uyên gật đầu, “Có chút việc, con đi ra ngoài xử lý một chút.”
Phương Tố ừ một tiếng, nói: “Buổi trưa có trở về ăn cơm không? Nếu không về chúng ta cũng không đợi đâu.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Phương Tố. Không chỉ mối quan hệ giữa Phương Tố và Cố Tư khác với trước đây, mà ngay cả thái độ của bà ta đối với anh cũng không giống như trước nữa.
Trước kia bà ấy có thái độ yêu thương anh biết bao nhiêu. Tuy rằng có chút khó chịu, nhưng trước đây bà luôn luôn đối với anh tốt đến không có gì để nói.
Nhưng bây giờ, xem thử coi, cái này là cái gì đây chứ? Thái độ ấy cứ như kiểu bà ước gì anh đừng có về vậy.
Trì Uyên hít sâu một hơi, ghé sát vào Phương Tố, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ nói thật cho con biết đi, Cố Tư làm sao vậy?”
Phương Tố ha hả một chút, bất mãn liếc Trì Uyên một cái, “Bản thân anh đã làm được chuyện tốt gì trong lòng anh không biết sao? Anh còn hỏi mẹ anh làm gì? Mẹ đã nói với Cố Tư rồi. Chuyện này ấy à, mẹ sẽ không nói ra đâu. Con tự mà suy nghĩ đi. Nghĩ không ra thì đi mà tìm Cố Tư, tìm mẹ cũng không có tác dụng gì đâu.”
Nói xong, Phương Tố đứng dậy muốn đi lên lầu. Không ngờ Trì Uyên giữ lại tay bà ta, “Mẹ, con hỏi mẹ, sao mẹ lại có quan hệ tốt với Cố Tư được như vậy? Trước đây không phải mẹ xem thường cô ấy nhất sao? Là vì đứa con trong bụng cô ấy sao? “
Phương Tố thu tay về, “Làm sao? Lo lắng à? Con lo cô ấy sinh con xong mẹ sẽ trở lại giống như trước đây đúng không? Con ấy à, thật sự là có vợ thì không cần mẹ nữa hả?”
Trì Uyên định giải thích, Phương Tố lại nói, “Đúng là trước đây mẹ không vừa ý Cố Tư. Con cũng biết, gia đình cô ấy như vậy không giúp gì được cho con cả. Mẹ thấy Tùy Mị là một cô gái vừa có học vừa lễ phép, điều kiện gia đình cũng tốt, nếu con bé đến với con thì ngày sau con sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng bây giờ, mẹ phải thừa nhận lúc đầu quả thật là do cô ấy có thai nên mẹ mới có thái độ tốt hơn với cô ấy. Nhưng sau khi tiếp xúc mẹ thấy được Cố Tư kỳ thật cũng là một cô gái tốt. Mẹ trước kia cũng gọi là nhìn nhầm. Mẹ cứ tưởng cô ấy dây dưa không dứt với con chứ. Ai ngờ đâu, ôi trời ạ, rõ ràng là con trai mẹ mới là người không chịu buông tha cho con nhà người ta. Đúng là tính tình cô ấy không tốt lắm. Nhưng nói qua cũng phải nói lại, cô ấy không có ý xấu gì cũng không tính kế người khác. Ngoại trừ xuất thân ra thì chẳng có khuyết điểm nào đặc biệt nghiêm trọng cả. Cho nên, con cũng thấy đấy, mối quan hệ giữa hai chúng ta tự nhiên được xoa dịu thôi.”
Lúc này Trì Uyên mới yên tâm gật đầu, “Nếu hai người có thể hòa thuận với nhau, vậy con yên tâm rồi. Cuộc sống sau này của chúng ta sẽ càng tốt hơn.”
Phương Tố a một tiếng “Đừng có mà yên tâm sớm quá. Cuộc sống của con có thể yên ấm nổi hay không còn chưa biết trước được đâu.”
Nói xong, bà ta xua tay, “Được rồi, con bận gì bận đi, mẹ lên lầu đây.”
Phương Tố đi về phía cầu thang. Trì Uyên suy nghĩ một chút, nói, “Tối nay con sẽ về nhà tổ, có thể sẽ gặp ba. Mẹ… có điều gì muốn nói với ông ấy không?”
Phương Tố dừng một chút, nghĩ một lúc sau đó quay đầu nhìn về phía Trì Uyên, “Mẹ còn có thể có điều gì muốn nói với ông ấy chứ? Bây giờ mẹ không muốn nói cái gì cả.”
Bà ta còn nở một nụ cười nữa, “Chuyện giữa mẹ và ba con, giờ mẹ cũng đã hiểu rõ rồi. Chuyện này không thể cưỡng cầu. Tốt hơn hết là mẹ nên sống tốt cuộc sống của chính mình trước đã.”