Mục lục
Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của Trì Uyên thật sự rất nhanh, sau khi mọi chuyện đã quyết định xong liền bắt đầu trao đổi cụ thể với mọi người về cuộc sống sau này.

Lần này có bảy tám người trong thôn muốn đi theo, điều này khiến cho không khí ở đây có hơi náo nhiệt.

Có rất nhiều người cũng chạy đến nhà Cố Tư hỏi xem, không chỉ đàn ông mà còn có cả phụ nữ, ai ai cũng đều muốn ra ngoài tìm được một công việc để mưu sinh.

Ở bên trong vùng quê nghèo này, quả thật là không làm được việc gì kiếm ra tiền.

Cố Tư không thể nào đem hết những người trong thôn chuyển đi được, cô đâu có bản lĩnh lớn như vậy.

Cô chỉ có thể trấn an bọn họ, lần này đem mấy người đi trước, nếu như cảm thấy có thể thích ứng thì sẽ cho người liên lạc với người trong thôn, để cho mọi người ra khỏi thôn nhỏ này mà biết được thế giới rộng lớn bên ngoài.

Trưởng thôn cũng tới, xúc động nhìn Cố Tư, nói rằng Trì Uyên giúp mọi người sửa đường, còn giúp người trong thôn đi ra ngoài kiếm sống, thế nên bọn họ thực sự rất biết ơn cô.

Vì Cố Tư, nên mọi người mới có cơ hội sống tốt hơn.

Trong lòng cô cảm thấy hơi xấu hổ, thật ra thì cô cũng không giúp được gì, những công lao này đều không phải của cô.

Trong thôn náo nhiệt như vậy, thế nên Cố Vạn Lí cũng nghe được tin tức.

Ông ta lập tức liền tới đây.

Nhưng cũng không khó nhận thấy, cuộc sống của ông ta trong những ngày nay không được tốt lắm.

Khi Cố Vạn Lí tới thì người trong thôn vẫn còn ở đây, ông ta tự mình cười ha ha rồi tiến lại gần, “Chao ôi, mọi người đều ở đây sao, thật náo nhiệt.”

Tiếng cười nói trong sân bỗng biến mất, khi thấy ông ta tới thì mọi người chỉ im lặng không nói gì.

Ông ta giống như là không thấy sắc mặt của mọi người đã thay đổi, vẫn cười nói, “Tôi nghe nói là Cố Tư sắp rời đi, sao lại đi nhanh như vậy, tôi thật vất vả mới về đây, sao con bé không ở thêm mấy ngày nữa?”

Nhưng không có ai trả lời ông ta.

Cố Tư đứng trong sân nhìn chằm chằm Cố Vạn Lí, mặt không có cảm xúc gì.

Trì Uyên đang cùng một số người thương lượng đường đi, nói với bọn họ đến chỗ nào thì sẽ có người ra tiếp đón, thế nên anh cũng không phát hiện ra chuyện ở trong sân.

Cố Vạn Lí nhìn người trong thôn, sau đó liền chạy tới bên Cố Tư, “Hôm qua, ba muốn đi thăm mộ của ông nội con, nhưng mà ba lại không tìm được mộ của ông ấy, Tư Tư, con dẫn ba qua đó đi, ba đã nhiều năm chưa gặp ông con rồi, chắc chắn là ông nội con cũng muốn gặp ba.”

Giọng của ông ta rất nhẹ, khiến Cố Tư không nghe ra được rốt cuộc là ông ta có cảm thấy áy náy hay tiếc nuối không.

Cô làm mặt lạnh, “Ông có tư cách gì đi thăm mộ của ông tôi, ông ấy không muốn gặp ông, những đồ mà hai vợ chồng các người để lại thì ông nội liền đốt hết, ông ấy nói hai người đã chết thì chính là đã chết rồi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”

Cố Vạn Lí than một tiếng, “Sao con lại bất hiếu như vậy? Con hận ba thì đó là chuyện của chúng ta, còn chuyện của ba và ông nội con thì lại là chuyện của ba. Con có phải là không muốn cho ba gặp ông nội không? Nếu con làm như vậy thì ông nội con sẽ nổi giận, ông ấy vẫn còn đang chờ ba đến thăm đây. Cố Tư, bây giờ không phải là lúc để con ồn ào, đừng khiến ba tức giận.”

Cô nhìn ông ta một cái, mặc dù cô không có chút ấn tượng nào về ông ta nhưng thật ra lúc trước cô vẫn là muốn có cha mẹ ở bên, lúc nào cũng suy nghĩ rằng, rốt cuộc ba mẹ mình là người như thế nào.

Cô cho là bọn họ đã lớn tuổi, dù cho có hơi bất đồng nhưng vẫn có thể ở chung được.

Nhưng khi bây giờ khi nhìn thấy Cố Vạn Lí, thì những suy nghĩ trước kia của cô đều như bị đóng băng.

Ông ta và cô, thật sự rất khác nhau.

Điều mà Cố Vạn Lí hầu như không có, chính là thể diện.

Đến lúc này ông ta làm sao có thể nhẹ nhõm nói ra những lời như vậy.

Cố Tư hé miệng, giọng nói trầm thấp, “Bây giờ ông mới nhớ tới là ông nội đang chờ ông sao, vậy mà trước kia sao cũng không nghĩ tới?”

Cố Vạn Lí liền thở dải, “Tư Tư, chuyện này không đơn giản như con nghĩ, năm đó ba mẹ cũng không muốn rời đi, nhưng mà ba mẹ thật sự rất thiếu tiền, vậy mà ông nội con cũng không đưa tay giúp đỡ, còn trách móc chúng ta làm liên lụy đến gia đình, con nói xem, ba mẹ trốn đi, không phải là do ông ấy ép sao?”

Cô tức giận đến mức bật cười.

Giúp bọn họ?

Lúc đó trong nhà nghèo như vậy, lấy đâu ra tiền mà giúp chứ? Vậy mà cái đồ lòng lang dạ sói này đến tận bây giờ vẫn còn oán trách.

Cố Tư chậm rãi giơ tay lên, chỉ ra bên ngoài sân, “Ông cút đi cho tôi.”

Đây chắc chắn là những lời nặng nề nhất mà cô từng nói với ông ta.

Lúc trước khi cãi nhau với bà Trì, cô không có nói ra những lời khó nghe như vậy.

Bây giờ đối mặt với Cố Vạn Lí, giống như ông ta đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.

Không thể không thừa nhận rằng, người cha này của cô đúng là rác rưởi.

Ông ta hơi sửng sốt, sắc mặt hơi thay đổi.

Dù cho những lời ông ta nói trước kia đều là giả, nhưng khi bị Cố Tư mắng chửi, trong lòng ông ta đều cảm thấy không nhịn được.

Ở trước mặt nhiều người như vậy mà bị một người phụ nữ mắng, khiến ông ta cảm thấy rất mất mặt.

Giọng của ông ta ngay lập tức liền lớn lên, sắc mặt cũng trở nên ngoan độc, “Đứa con gái súc sinh này, sao có thể nói chuyện với ba con như vậy?”

Người trong thôn thật sự rất tức giận với lời nói lúc nãy của ông ta, nhưng mà bây giờ Cố Tư đang ở đây, bọn họ không tiện nhúng tay vào.

Hiện tại thấy hai người đã xé rách mặt nạ, những người đó cũng xông lên, “Ông nói ai là súc sinh? Ông lấy tư cách gì mà nói như vậy, ông cút ra ngoài nhanh đi, ông mói là đồ súc sinh thì có.”

“Đúng vậy, làm sao lại có thể vác mặt đến đây được vậy? Nếu tôi là ông thì chắc chắn không thể nào mặt dày như vậy được.”

“Vạn Lí, cậu đi đi, sau này đừng trở lại nữa, chúng tôi không hoan nghênh cậu đâu.” Một ông lão nói, trên mặt cũng bất đắc dĩ, “Cậu cũng đi nhiều năm như vậy, bây giờ cũng không nên trở về đây làm gì.”

Trì Uyên đang ở trong phòng cũng đã nghe thấy tiếng động, nhìn ra cửa sổ một cái rồi chạy vọt ra ngoài.

Bóng lưng của Cố Tư thẳng tắp, nhìn qua rất có khí thế.

Sắc mặt cô nghiêm túc, lạnh nhạt nói, “Tôi nói cho ông biết, cả đời này tôi cũng sẽ không nhận người cha như ông, cũng không nhận vợ trước của ông, hai người dù muốn cái gì ở tôi thì cũng sẽ không chiếm được đâu.”

Cố Vạn Lí tức đến nghiến răng nghiến lợi, giơ ngón tay chỉ vào mặt Cố Tư rồi quát, “Mày đúng là cái đồ súc sinh, lúc trước tao nên bóp chết mày, bây giờ mày không nhận người thân, sớm cũng gặp phải quả báo thôi.”

Trì Uyên đi tới, liền bẻ gảy ngón tay đang chỉ vào Cố Tư của ông ta.

Tiếng động cũng không quá lớn, chỉ “rắc” một cái thôi.

Sau đó, ngay lập tức liền vang lên tiếng kêu như heo bị cắt tiết của ông ta, “Có ai không? Ở đây có người muốn giết tôi, mau tới đây di, có kẻ giết người đang ở đây.”

Trong sân nhiều người như vậy nhưng họ cũng chỉ là đứng đó lạnh nhạt nhìn ông ta, cũng không có ai trả lời Cố Vạn Lí.

Sắc mặt của Trì Uyên trầm xuống, “Trước kia, tôi thấy ông và Cố Tư có quan hệ huyết thống nên không so đo, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là ông muốn làm gì thì làm, tôi nói cho ông biết, cách xa cô ấy ra một chút, nếu ông còn dám tới gần thì chín ngón tay còn lại cũng không giữ được đâu.”

Ông ta nhìn ngón tay của mình, trợn mắt nhe răng nhìn anh, trong lòng tràn ngập những lời mắng chửi khó nghe, nhưng cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.

Chuyện Trì Uyên giúp đỡ mọi người trong thôn sửa đường, ông ta cũng đã biết.

Một con đường dài như vậy, nếu như muốn sửa xong thì chắc hẳn là tốn không ít tiền.

Hơn nữa lúc trước, ông ta cũng biết được gia cảnh của Trì Uyên, nghe nói là rất tốt.

Đối diện với người có tiền, Cố Vạn Lí không dám làm mình làm mẩy.

Ông ta căm hận nhìn chằm chằm người trong sân, sau đó mới xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK