Cố Tư nhìn chằm chằm tin nhắn nửa ngày, sau đó mới chậm rãi nhớ ra một việc.
Trì Uyên vừa đi ra cửa, oan gia bọn họ sẽ không gặp lại nữa.
Hôm nay cãi nhau với Trì Uyên, trước mắt dĩ nhiên vì bản thân muốn công bố ra chuyện ly hôn, có thể sau đó lại kéo cả Ninh Tôn vào.
Trì Uyên chơi trò gì không biết, không chừng không thỏa mãn với cô, sau khi gặp Ninh Tôn, liền trút hết tức giận lên người Ninh Tôn.
Cố Tư nhanh chóng rời khỏi giường, mặc áo ngủ chạy xuống lầu dưới.
Lúc ở trên cầu thang nhìn ra sân, xe của Trì Uyên đã không thấy nữa rồi.
Trong lòng cô thả lỏng được một chút.
Chắc vẫn chưa gặp nhau, Trì Uyên chắc đi thẳng luôn rồi.
Thế nhưng Cố Tư từ sân đi ra, mới vừa bước đến cổng sân, vừa quay đầu, liền nhìn thấy xe của Trì Uyên dừng ở cách đó không xa.
Trì Uyên không xuống xe, có lẽ là ở trong xe, đứng ở đầu xe bên kia là Ninh Tôn.
Cố Tư nhắm mắt, thật đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Ninh Tôn quay đầu liền nhìn thấy Cố Tư, anh bỏ qua cái ô tô mà đi về phía Cô Tư, “ Cô sao lại mặc áo ngủ mà lại ra đây thế này”
Cố Tư há hốc miệng, nửa ngày mới nói: “ Anh sao lại đến đây vậy.”
Ninh Tôn a một tiếng, “ Vừa hay đi ngang qua, nên muốn đến xem cô có ở nhà không, hôm nay Tự Chi nhắc đến cô cả ngày, cô cũng không đến.”
Ở bên đó Trì Uyên xuống xe rồi.
Anh đứng bên cửa xe, quay lại nhìn Cố Tư và Ninh Tôn.
Trên mặt mỉm cười, nhìn thế nào cũng thấy mỉa mai.
Cố Tư không biết bản thân tại sao lại cảm thấy tội lỗi.
Nhưng những lời trước đó cô nói với Trì Uyên đều là những lời tức giận.
Cô và Ninh Tôn vốn không có gì, cô chỉ khó chịu mà cố tình nói.
Cố Tư không dám nhìn Trì Uyên, chỉ nhìn Ninh Tôn: “ Chuyện đó, tôi không được thoải mái lắm, đều phải nghỉ ngơi rồi, anh nếu không có việc gì thì cũng về nghỉ ngơi đi nhé.”
Trì Uyên ở đằng kia lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa.
Anh chỉ đặt ở khóe miệng, cũng không hút, một bên người dựa vào xe, ánh mắt vẫn rơi trên người Cố Tư.
Cố Tư trước kia đã từng nói lời thích anh.
Có điều đều là khi hai người quấn lấy nhau lúc giữa đêm, trước kia anh vẫn nghi ngờ, lời nói này có phải là thật.
Bây giờ hiểu rõ ràng rồi, có thể lúc đó thấy thoải mái, nên lời gì cũng đều có thể nói ra được, không phải lời thật lòng thật dạ.
Ninh Tôn quay đầu nhìn về phía Trì Uyên, sau đó đưa tay đặt lên trán Cố Tư, “ không thoải mái như thế nào.”
Cố Tư giật nãy mình, hơi lùi lại một chút, nghịch tóc, “ Thì là, hơi mệt một chút.”
Ninh Tôn sát lại gần hơn một chút, nhìn vào quai hàm Cố Tư, “ Chỗ này bị va vào đâu à?”
Cố Tư nhanh chóng sờ sờ vào cằm của mình.
Đây là vừa mới bị Trì Uyên véo, đến giờ vẫn còn đau để dấu.
Cố Tư nhanh chóng nói: “ Không cẩn thận va phải, anh nếu không còn việc gì, tôi vào nhà đây.”
Cố Tư rõ ràng có thái độ lảng tránh, Ninh Tôn nhìn ra.
Anh không truy đến cùng nữa, “ Thôi được rồi, không thoải mái thì nghỉ ngơi sớm đi, tôi dù sao cũng là tiện qua đường, vốn dĩ cũng định về nhà.”
Cố Tư gật đầu, “ Ờ, anh về nhà sớm chút, đừng lang thang bên ngoài.”
Cô còn nói, “ Anh đi trước đi, tôi nhìn anh đi.”
Chủ yếu là sợ cô không ở đây nữa, Trì Uyên và Ninh Tôn không vui vẻ gì lại gây chuyện.
Ninh Tôn vẫn là nghe lời, vẫy tay tạm biệt Cố Tư, quay người rời đi.
Từ lúc đi ngang qua Trì Uyên, anh và Trì Uyên đều không nhìn đối phương, đều xem đối phương biến thành không khí cả rồi.
Cố Tư nhìn Ninh Tôn đi rồi, trong lòng mới ổn định một chút.
Cô không muốn nói chuyện với Trì Uyên cho lắm, liền quay người đi vào trong nhà.
Kết quả Trì Uyên cất giọng nói trước: “ Cố Tư, thực ra cô và Ninh Tôn, vẫn là rất đẹp đôi.”
Cố Tư sững lại, chầm chậm quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên vẫn giữ động tác đó, nhìn cô cười mà như không cười.
Cố Tư cong miệng, “ Đúng vậy, tôi xuất thân không tốt, thân phận Ninh Tôn cũng không tốt, vậy nên hai người chúng tôi là đẹp nhất, anh còn muốn nói gì nữa sao, muốn nói gì nói hết luôn đi, đừng để cho bản thân kiềm chế rồi lại có gì đó không ổn.”
Trì Uyên thu hồi biểu tình ở trên mặt.
Anh không hề có ý đó.
Cố Tư đợi thêm một hồi, nhìn Trì Uyên không nói gì, quay người trực tiếp đi vào trong nhà.
Trì Uyên bĩu môi nửa ngày, sau đó đột nhiên lấy điếu thuốc ra ném xuống đất, không nhẫn nại được, quay người đạp vào cái cổng.
Cố Tư về phòng, cảm thấy khó chịu kinh khủng.
Khắp người đều thấy khó chịu, không tìm ra cụ thể khó chịu chỗ nào, nhưng chỗ nào cũng đều thấy không đúng.
Cố Tư trực tiếp nằm lên giường, tim bảy lên tám xuống.
*七上八下: Bảy lên tám xuống nghĩa là: mô tả cảm giác bối rối và không biết phải làm gì; nó cũng đề cập đến tình trạng phân tán hoặc hỗn loạn
Tên khốn kiếp Trì Uyên này, cô lúc trước mù quáng như thế nào mà lại bị hấp dẫn bởi một người như này chứ.
Anh ta thậm chí còn không bằng Chương Tự Chi.
Tuy rằng Chương Tự Chi có chút không đáng tin cậy, nhưng anh đối với cô thật sự rất tốt.
Nhưng mà nhìn lại Trì Uyên, cái thứ gì vậy.
Cố Tư sờ vào cằm, suýt chút nữa bị anh ta làm cho trật khớp.
Cô thực ra đã có khoảnh khắc, tưởng rằng Trì Uyên thực sự muốn giết cô.
Anh ta lúc đó thực quá đáng sợ.
Cố Tư xoay người, nhắm mắt lại.
Trì Uyên ở bên kia sau khi quay người lên xe, liền chạy đến quán Bar mà Chương Tự Chi vừa gửi địa chỉ sang.
Lúc anh đến Chương Tự Chi đã ở đó rồi.
Đã có vài cô gái vây quanh cậu chủ nhỏ này, xem ra cũng đã là khách quen của quán bar này.
Chương Tự Chi còn rất vui vẻ, cười nói cùng mấy cô gái đó.
Trì Uyên tâm tình không được tốt cho lắm, nhìn thấy đông người liền có chút cáu gắt.
Anh đi tới, dài mặt ra, trước tiên gọi một cốc rượu từ người pha chế, sau đó quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “ Đợi lâu chưa.”
Chương Tự Chi còn chưa kịp trả lời, thì một cô gái bên cạnh đã lao vào.
Cô gái đó nhấc cốc rượu lên, mỉm cười, “ Ai yo, lại một anh đẹp trai nữa tới, hay là bạn của cậu chủ Chương đây.”
Trì Uyên tránh ra một bên, không để người con gái kia đến gần.
Chương Tử Chi vẫn cười ha ha, “ A Uyên đến rồi, sao thế, hình như không được vui.”
Trì Uyên ho một tiếng, nhìn mấy cô gái kia, “ Cô xịt nước hoa hiệu gì vậy?”
Anh biểu tình không vui, hỏi ra vấn đề này, người có não hơi dài một chút chắc chắn đều biết Trì Uyên là có ý gì.
Chương Tử Chi lại cười ha ha, nói với cô gái kia, “ Ngài Trì quả không tầm thường, thứ dùng đều là đồ thượng đẳng, chắc không thể chịu được mùi nước hoa rẻ tiền trên người các cô.”
Sau đó Chương Tử Chi vẫy tay tạm biệt mấy cô gái bên cạnh, “ Các cô đều lui đi, nói thật, tôi hít cũng là quá đủ rồi.”
Mấy cô gái vẻ mặt không biết xấu hổ nhìn nhau, có chút không vui, xoay người rời đi.
Chương Tử Chi uống một cụm rượu, “ Sao thế, ai chọc tức anh à, mặt dài cả ra.”
Trì Uyên cũng uống một ngụm rượu, giọng thẫn thờ, “ Không ai chọc tức tôi cả.”
Chỉ là anh tự mình cảm thấy buồn bã.
Cả đoạn đường đến đây, anh thực sự đã có chút bình tĩnh trở lại rồi.
Anh không hiểu hành vi mà anh đã làm với Cố Tư vừa rồi diễn ra như thế nào.
Anh cũng cảm thấy bản thân có chút không thể nói rõ được.
Chương Tử Chi cái gì cũng không hiểu, liền nghĩ một lát, “ Tiểu Tư không thoải mái ở đâu, nghiệm trọng không.”
“ Không sao, có lẽ là mệt rồi, cô ấy nói nghỉ ngơi một lát sẽ ổn.” Trì Uyên thuận miệng nói.
Chương Tử Chi ồ lên, “ Biểu tình vừa rồi của anh, tôi mới đầu vẫn tưởng là anh và Tiểu Tư cãi nhau cơ.”
Trì Uyên sửng sốt, quay đầu nhìn Chương Tử Chi.
Rõ ràng đến thế sao.
Chương Tử Chi tiếp tục cười ha ha, “ Tiểu Tư là cô gái tốt như vậy, A Uyên, anh nên trân trọng đi, tôi trước kia quả thực có nghe qua chuyện giữa hai người, sau đó thấy quan hệ hai người vẫn tốt, nên đoán những lời đồn đại trong quá khứ đều là vô căn cứ.”
Chương Tử Chi đưa tay vỗ vào vai Trì Uyên, “ Tôi nói với anh như này nhé, Tiểu Tư với tính cách như vậy, kì thực rất đa tình, anh mà buông tay, cô ấy sẽ sớm bị người khác giật mất.”
Trì Uyên nhìn Chương Tử Chi, một lúc sau hỏi, “ Ninh Tôn và Tiểu Tư có vẻ rất hợp nhau, bọn họ thường…”