Chương 219
Cánh tay Trì Uyên ôm Cố Tư hơi cứng lại.
Cố Tư không nghĩ đến anh sẽ ôm cô, anh không nghĩ cô sẽ hôn anh.
Hai người lần này là hòa nhau.
Chỉ có Chương Tự Chi bên cạnh trông như một con khỉ, bắt đầu nhảy lên nhảy xuống không thể tức giận.
Anh ta rất tức giận: “Hai người không thế làm như vậy, còn có người không biết tình cảm hai người tốt sao, hai người thật sự không đến nổi chói mắt như vậy, tách ra tách ra, nhanh chóng tách ra cho tôi.”
Cố Tư ôm lấy cổ Trì Uyên, rụt người mỉm cười trong ngực anh: “ Không đó.”
Trì Uyên ôm cô, một hồi sau, im lặng thở dài.
Tại sao ở trước mặt Cố Tư, cảm thấy làm thế nào, đều có điều không ổn.
Chương Tự Chi tức giận ngồi xuống sofa quay lưng lại.
Cố Tư cười hì hì, quay đầu nhìn Trì Uyên, Trì Uyên nhìn xuống, hai người nhìn nhau như này, dần dần có gì đó không ổn.
Chương Tự Chương bên này vẫn làm ồn cho đến chập tối.
Đến giờ ăn cơm, Chương Tự Chi cũng không chịu đi, nằm dang tay dang chân trên sofa: “Tiểu Tư, tôi muốn ăn cơm cô nấu, cô giống như người phụ nữ tốt lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tay nghề của cô chắc chắn là vô cùng tốt, tôi rất muốn có vinh dự này, có thể một lần ăn cơm cô nấu, tôi không có yêu cầu nào nữa,…..”
Anh ta đã nói điều này vài lần rồi.
Cố Tư thật sự là chịu không nổi, vội vàng đưa tay lên để anh ta dừng lại: “Được được được, anh đừng nói nữa, tôi đi nấu cơm, không vì anh, chủ yếu là vợ chồng tôi vẫn phải ăn cơm, anh là nhân tiện ăn chực.”
Chương Tự Chi lề mề từ sofa ngồi dậy, lập tức vui vẻ: “ Không sao, tôi là muốn thử tay nghề của cô, cô nấu món gì, hay là tôi gọi A Tôn qua, dù sao anh ấy cũng có một mình, ở hang sói nhà họ Ninh, không biết đã ăn cơm chưa.”
Ngồi sang một bên, động tác Trì Uyên với máy tinh trên đùi dừng lại.
Anh nhìn chằm chằm vào dữ liệu trên máy tính một lúc, sau đó ngón tay tiếp tục đánh máy.
Cố Tư xuống sofa cẩn thận, căn bản không coi trọng lời nói của Chương Tự Chi: “Được, dù sao anh cũng ở đây, Ninh Tôn qua đây cũng tốt, nhưng tôi nói trước với anh, nhà chúng tôi không có chơi mạt chượt, đừng nghĩ ở đây làm trò.”
Chương Tự Chi cười haha: “Yên tâm đi, hôm nay không chơi, hôm nay tâm trạng không tốt, đợi một ngày tôi nạp lại năng lượng, sẽ giết ba nhà các cô.”’
Cố Tư không trả lời, đi vào phòng bếp.
Đồ ăn trong tủ lạnh không ít, cô nhìn một lượt, trong lòng có tính toán.
Chương Tự Chi trong phòng khách dựa vào ghế sofa,trên mặt mang ý cười, nhìn Trì Uyên,: “Anh lúc đầu mắt nhìn không tồi, Cố Tư này rõ ràng thoải mái hơn nhiều so với Tùy Mị.”
Trì Uyên thậm chí không nhìn Chương Tự Chi: “ Anh biết Cố Tư bao lâu?”
“ Là mới đây.” Chương Tự Chi quay lại nằm sấp trên ghế sofa, nhìn Cố Tư, giọng điệu rất thoải mái: “Nhưng tôi ở câu lạc bộ bên kia, gặp qua rất nhiều người, tôi nghĩ tôi nhìn nhìn khá chuẩn, Cố Tư là một cô gái tốt, Trì Uyên, cô ấy đáng để anh trân trọng.”
Trì Uyên cười lạnh không nói gì.
Trên thế giới này, có rất nhiều cô gái tốt, anh cũng không thể trân trọng từng người một trong số họ.
Cố Tư có thể thực sự là một cô gái tốt như Chương Tự Chi đã nói, nhưng nó không liên quan gì đến anh ấy.
Chương Tự Chi không phải là người để mình nhàn rỗi, Trì Uyên ở đây xem văn kiện công ty, Chương Tự Chi nghĩ nghĩ, rồi sau đó đi về phía phòng bếp.
Anh ta dựa vào khung cửa nhà bếp, vừa cúi đầu gởi tin nhắn cho Ninh Tôn vừa nói: “ Cố Tư, cô có bạn bè chị em gái gì không, giới thiệu cho tôi một người, không có yêu cầu gì lớn, gần giống như cô là được.”
Cố Tư quay lưng về phía Chương Tự Chi giễu cợt: “ Cho dù tôi có, tôi cũng không thể đào hố người khác.”
Chương Tự Chi “hít” lên một tiếng: “ Cái người phụ nữ này, tôi không có tệ như vậy, cô không biết có bao nhiêu cô gái muốn lao vào vòng tay của tôi, tôi có đẩy cũng không đẩy ra được.”
Cố Tư cười: “ Ồ, vậy sao? Nếu anh không phải thiếu gia nhà họ Chương, tôi đoán các cô gái kia cũng sẽ không lao vào vòng tay anh đâu.”
Câu nói này xem như là làm Chương Tự Chi nói không nên lời.
Chương Tự Chi không phải một kẻ ngốc, những cô gái kia rốt cuộc nhìn trúng anh ta cái gì, anh ta cũng không phải không biết.
Anh ta ở bên ngoài hống hách lộng hành, bị bao nhiêu người chán ghét, bao nhiêu người xem thường.
Trong lòng anh thực sự biết rõ điều đó.
Anh có thể không kiêng nể như vậy, đó là dựa vào chút vốn liếng mà ba anh ta ban cho.
Nếu không có những điều này từ ba anh ta, những người ngoài kia căn bản sẽ không chiều chuộng anh, những người phụ nữ kia có lẽ sẽ không để mắt đến anh.
Vì vậy Cố Tư nói câu này, anh căn bản không thể bác bỏ.
Chương Tự Chi trầm ngâm một lúc, liền bắt đầu giậm châm tại chỗ: “Trì Uyên, anh quản vợ anh thế nào, các người không có quy tắc gia đình sao, anh nhanh vào đây dạy dỗ cô ấy đi, nhanh lên.”
Trì Uyên ngồi ở ngoài đó, khóe miệng từ từ nhếch lên: “ Vừa rồi là ai nói cô ấy rất tốt?”
Chương Tự Chi dừng lại một lúc, sau đó lại bắt đầu đấm và đá vào không khí một lần nữa: “Tôi không quan tâm, tôi bị tổn thương, anh nhanh qua đây, anh nhanh chóng dạy dỗ cô ấy đi.”
Rồi anh ta ôm chặt lấy ngực mình: “ Tôi cảm thấy khó chịu, một chút sức lực cũng không có,…..”
Trì Uyên nghĩ nghĩ rồi đặt máy tính xuống.
Anh đi về phía phòng bếp, Cố Tư mặc tạp dề, căn bản không thèm chú ý tới con khỉ ở cửa.
Anh vô tình đi vào phòng bếp, nhìn Cố Tư: “Có gì cần giúp không?”
Cố Tư cũng không khách sao, đẩy rỗ rau bên cạnh sang: “Giúp em rửa cái này đi.”
Trì Uyên “ừ” một tiếng, đi đến bồn rửa.
Con khỉ ở cửa dừng hết động tác của mình.
Anh nhìn Trì Uyên: “Trì tổng à, anh qua đây là làm gì vậy, anh là giúp tôi hay là giúp cô ấy?”
Trì Uyên lấy một rổ rau khác bên cạnh, giọng điệu không mặn không nhạt: “Qua đây, đem rau rửa đi.”
“ Ồ, được.” Chương Tự Chi ngược lại sảng khoái đồng ý, thái độ anh ta thay đổi nhanh chóng.
Cố Tư cười thành tiếng, quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trùng hợp Trì Uyên cũng đang nhìn qua.
Ánh mắt của hai người chạm nhau một lúc, sau đó có một chút khó chịu không thể giải thích được.
Cố Tư thu hồi ánh mắt trước, cô chớp mắt quay lưng về phía Trì Uyên.
Cẩu nam nhân này, sao lại cười dịu dàng như vậy.
Một người như cô chưa nhìn qua người trên thế giới, làm sao có thể chống lại.
Trì Uyên cúi đầu tiếp tục rửa rau, sau gần nửa phút, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Một lúc sau Ninh Tôn mới đến, vừa vào cửa liền thấy ba người đang ở trong bếp bận rộn.
Anh ta thực sự ngạc nhiên.
Trì Uyên bình thường ở nhà thái độ như thế nào, anh ta không rõ.
Nhưng tổ tông Chương Tự Chi này, lại có thể ở trong bếp bận rộn, mắt anh ta cũng muốn rơi ra ngoài.
Ninh Tôn nhìn một lúc, mới đi vào: “Có cần tôi giúp gì không?”
Không đợi Cố Tư trả lời, Chương Tự Chi bên cạnh xua tay: “Không cần, anh ra sofa ngồi một lát, bên này nhiều người rồi, một lát là có thể ăn cơm.”
Ninh Tôn không nhịn cười được.
Chương Tự Chương như vầy ngược lại khá thoải mái.
Tâm trạng anh ta hôm nay thật sự không tốt, một là do náo loạn bên nhà họ Ninh, hai là Cố Tư liên lụy bị thương.
Anh ta ngứa ngáy trong lòng cả một buổi chiều.
Nhưng bây giờ nhìn ba người trong phòng bếp, tim không thể giải thích được mà yên tâm.
Ninh Tôn vẫn bước chân đi vào.
Anh đi đến bên cạnh Cố Tư, trực tiếp ngồi xổm xuống, nhìn vết băng bó trên bắp chân cô: “Còn đau không?”
Cố Tư cúi xuống nhìn Ninh Tôn: “Không đau, cũng không có cảm giác gì, tôi lúc đó có thể do sợ hãi, thật sự không có vấn đề gì lớn.”
Trì Uyên bên cạnh cũng dừng tay, quay đầu nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn đưa tay, chạm nhẹ vào vết thương trên bắp chân Cố Tư: “ Vết thương có lớn không?”
Cố Tư hoàn toàn không cảm thấy hành động của Ninh Tôn có gì không ổn, cô duỗi chân ra cho anh ta xem: “Không lớn, tôi không dám nhìn, bác sĩ nói không sao, nên thực sự không có việc gì.”
Ninh Tôn gật đầu, đứng dậy, đưa tay xoa đầu Cố Tư: “ liên lụy cô rồi.”
Cố Tư cười: “ Không có gì đâu, hôm nay tôi không giúp anh hả giận được, tôi vẫn cảm thấy áy náy.”
Trì Uyên ở bên cạnh, sắc mặt hoàn toàn đã tối sầm lại.
Chương Tự Chi ở bên cạnh anh cũng cười ha ha: “đợi lần sau, họ lại đụng chạm đến tôi, Cố Tư, tôi gọi cô, hai chúng ta tiến lên xé xác họ.”
Chương Tự Chi cũng không cảm thấy hành động của Cố Tư và Ninh Tôn là không ổn.
Trì Uyên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu rửa sạch rau trong chậu.
Rất có khả năng, chỉ có anh cảm thấy không thoải mái.