Lúc ngồi trên xe, Cố Tư luôn tự hỏi không biết tên của mẹ cô là gì.
Bao nhiêu năm không gặp khiến cô không còn sót lại bất cứ ý niệm cố chấp nào với người mẹ này. Vì thế, khi vô thức muốn nhớ ra tên bà, cô nhận ra bản thân đã quên đi không rất nhiều thứ.
Trời bắt đầu đổ mưa khi xe đã chạy được nửa đường.
Cơn mưa không chuyển dần từ nhỏ sang lớn, mà đột nhiên đổ xuống như trút nước.
Cố Tư bỗng chợt nhớ ra khi đang nhìn cần gạt nước di chuyển qua lại.
Đúng rồi, là Vương Liên, người phụ nữ đó tên là Vương Liên.
Một cái tên thật dễ nhớ, nhưng cô lại tốn một khoảng thời gian dài mới nhớ ra.
Chiếc xe không chạy đến nhà kho ở ngoại thành, mà ghé qua một khu nông gia viên. Nơi này trông có vẻ khá cũ, bên trong có hơi mục nát.
Ngoài cổng đang có một người cầm ô đứng đợi, thấy xe Trì Uyên đến, người cấp dưới nọ liền vội vàng chạy ra đón.
Trì Uyên đẩy cửa bước xuống, người cấp dưới liền mở lời, “người ở bên trong, kiệt sức rồi nhưng vẫn ngoan cố lắm.”
Cố Tư xuống xe, cấp dưới nhanh chóng đưa một chiếc ô qua cho cô, Cố Tư nhận lấy, hít sâu một hơi rồi bước thẳng vào khu nhà.
Bước vào trong sân, cô liền nghe được âm thanh bên trong, đó là những lời mắng chửi và tiếng khóc khản đặc của một người phụ nữ.
Cố Tư dừng lại một lúc rồi vội vàng bước qua đó.
Cánh cửa bị đẩy sang một bên, bên trong hơi tối. khu gia viên này có vẻ như đã tồn tại từ rất lâu, cách bài trí trong nhà trông vô cùng tồi tàn.
Cố Tư đứng ngay cửa một lúc rồi mới bước chân vào trong.
Nơi cô đang đứng chính là nhà bếp, hình như lâu rồi không có người sử dụng, Nồi niêu xoong chảo dù đang được sắp xếp ngay ngắn, nhưng nhìn tổng thể vẫn có hơi bừa bộn.
Vào sâu hơn liền thấy một hành lang nhỏ, hai bên là hai gian phòng.
Âm thanh kia được phát ra từ một trong hai gian phòng này.
Cố Tư bước thẳng đến cửa phòng
Căn phòng này không có cửa. diện tích không lớn. bên trong có một người phụ nữ bị trói vào chiếc ghế dựa lớn.
Bà ta vặn vẹo qua lại, giọng nói đã trở nên khàn đặc, nhưng miệng vẫn không ngừng phát ra những tiếng mắng chửi.
Cố Tư đứng ở cửa, chăm chú nhìn bà ta.
Đầu ba ta bị thương, có vẻ như chưa được xử lý, từng giọt máu chạy đầm đìa trên nửa khuôn mặt,.
Khiến cho các đường nét trên mặt không còn rõ ràng, và trông hơi đáng sợ.
Gian phòng còn lại có cửa ra vào, bên trong cũng có tiếng khóc.
Cố Tư gần như đã biết được người ở sau cánh cửa này là ai.
Vương Liên chửi được vài câu mới nhận ra có người đang đứng trước cửa.
Bà không nhận ra Cố Tư, còn buông lời chửi rủa Cố Tư.
Cố Tư bật cười, xem kìa, máu mủ tình thâm, đứng trước mặt nhau mà lại không nhận ra.
Người phụ nữ chửi rủa xong liền nói với Cố Tư rằng, “tao không muốn xử lý vết thương này. Tao cứ để nó như thế, để người ta nhìn đấy mà biết rẳng con ả súc sinh Cố Tư đối xử với mẹ ruột nó như thế nào. Nó đánh mẹ nó ra nông nỗi này, nó sẽ phải xuống địa ngục, nó là không phải con người.”
Cố Tư nhìn Vương Liên, đợi đến khi bà ta chửi xong mới nói. “ai thèm xử lý vết thương cho bà, bà đang mơ đấy à. tôi chỉ đến để xem xem rốt cuộc người đàn bà như bà lặn lội đường xa đến đây đã chuẩn bị chiêu trò gì ra hồn.”
Cố Tư vừa cất lời, Vương Liên liền nhận ra.
Bà ta sững người, nhìn chằm chằm vào Cố Tư
Năm xưa khi bà và Cố Vạn Lí bỏ nhà mà đi, Cố Tư chỉ vừa mới lớn, đó là cái độ tuổi dù có chạy thật nhanh cũng không thể theo kịp bước chân người lớn.
Lúc bấy giờ điều kiện trong nhà không tốt, cả người Cố Tư lúc nào cũng bẩn thỉu, quê mùa.
Mà giờ đây đứa con gái đang đứng trước mặt bà kia lại trắng trẻo mềm mại, dù chỉ ăn diện đơn giản cũng có thể nhận ra nó chính là người có tiền.
Vương Liên liếm môi, “Tư Tư, con đến rồi đấy à, Tư Tư, mẹ nhớ con lắm con ơi.”
Bà ta diễn kịch hay thật, mới nói mấy câu mà nước mắt đã rơi xuống.
Tiếc rằng Cố Tư cô không hề cảm thấy cảm động. Cô nhìn Vương Liên giống như đang xem một vở kịch.
Vương Liên khóc lóc nửa ngày trời, sau đó vặn vẹo cơ thể. “Tư Tư à, thả mẹ ra đi con, để mẹ ngắm kĩ đứa con gái của mẹ.”
Cố Tư không động đậy, Trì Uyên liền bước đến.
Anh đứng bên cạnh Cố Tư, ôm lấy đôi vai cô, “gặp nhau rồi thì ra ngoài đi em, nơi này có anh giải quyết.”
Vương Liên liếc mắt nhìn Trì Uyên, lập tức hiểu ra thân phận Trì Uyên. Bà gọi Trì Uyên hai tiếng con rể.
Còn thân thiết hơn lúc thốt ra hai từ Tư Tư.
Bà dùng hai chân đẩy chiếc ghế dưới thân, muốn bò về phía Trì Uyên. Nhưng chiếc ghế không chỉ không nhúc nhích dù chỉ một phân, mà còn lật úp rồi rơi thẳng xuống đất.
Cố Tư lạnh lùng nhìn bà, không có ý định muốn giúp bước lên giúp đỡ bà.
Trong phòng còn một người bảo vệ, nhưng thấy hai người họ đều không cử động, nên anh cũng không biết bản thân có nên qua đó đỡ bà ta dậy hay không.
Cố Tư không đi, cô bước vào trong căn phòng.
Đi đến bên người phụ nữ nọ, cúi đầu nhìn bà, “Vương Liên, bao nhiêu năm qua, bà sống cũng vất vả quá nhỉ.”
Cánh tay Vương Liên vì ngã thẳng xuống đất mà đau nhói.
Bà nghe thấy lời Cố Tư nói, khựng lại một lúc, “vẫn ổn, mẹ vẫn ổn. em gái con ở căn phòng kia kìa. Con qua thăm nó đi, em con cứ đòi gặp con mãi.”
Cố Tư nhếch miệng, lạnh lùng cười, “trước giờ tôi đâu có đứa em nào. Kể từ khi ông nội tôi mất, tôi đã không còn người thân nữa rồi. hơn nữa, bà không hiểu tôi hận bà và Cố Vạn Lí đến nhường nào đâu. Ngay cả trong mơ, tôi cũng muốn giết chết hai người. lúc đầu tôi còn tưởng suốt cuộc đời này của tôi có lẽ đã hết cơ hội rồi. Nhưng bây giờ bà lại dễ dàng phối hợp, tự mình dâng con gái bà lên trước mặt tôi như vậy, bà nói xem, tôi nên làm gì đây.”
Vương Liên sững người, dùng ánh mặt không thể tin được nhìn Cố Tư, bà cố mở miệng, “Tư tư à, nó là em gái con mà, con không được làm chuyện dại dột.”
Cố Tư cười nhạo, xoay người bước qua một gian phòng khác.
Cửa phòng không khóa, bên trong có một bé gái ngồi ở góc tường. Trước giờ cô chưa từng thấy tư thế này, hiển nhiên con bé đã bị dọa sợ.
Cố Tư bước về phía nó, sau đó ngồi xuống.
Bé gái sợ hãi nhìn Cố Tư, những giọt nước mắt lập tức tuôn rơi.
Khuôn mặt này không hề giống Cô Tư. Sẽ không một ai cho rằng cô và con bé này do cùng một mẹ sinh ra.
Có lẽ bé gái đó cũng biết thân phận Cố Tư, liền lắp ba lắp bắp giải thích, “em không muốn đến đây, là bà ấy, bà ấy ép em đến, em đang đi học, bà ấy bắt em phải nghỉ.”
Bé gái vừa nói vừa trốn tránh ánh mắt Cố Tư.
Cố Tư không thích bộ dạng trốn tránh này của con bé, nếu thật sự không muốn đến đây, thì dù Vương Liên có cứng đầu đến đâu cũng không thể ép buộc nó được.
Cô đưa tay lên, nắm lấy cằm con bé rồi xoay mặt nó qua.
Bé gái bị Cố Tư dọa sợ mà hét lên một tiếng.
Vương Liên vừa nghe thấy liền sợ hãi.
Bà gọi tên Cố Tư, bảo cô không được động vào em gái mình. Nhưng cổ họng bà đã khàn đặc. Những lời mà bà cố gắng nói ra vỡ nát đến nỗi không ai có thể nghe thấy.
Cố Tư không quan tâm bà, tay siết chặt hơn, khiến bé gái ấy càng thêm sợ hãi.
Vì vậy, Vương Liên càng la hét dữ dội hơn, sau cùng, Vương Liên đã khóc.
Giọng nói bà trở nên nhẹ nhàng hơn, nói rằng Cố Tư có chuyện gì thì cứ tính hết lên người bà, đừng ra tay với đứa nhỏ vô tội này.