Mục lục
Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Tự Chi ngay lập tức liền nâng ly lên, “Bác Lương, nào, cháu kính bác một ly.”

Ông Lương bật cười ha ha, ông ta cũng nâng ly rượu lên cụng ly, “Tiểu Chương này ấy à, thật sự là càng nhìn càng hài lòng mà.”

Lương Ninh Như ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ, cô ta dứt khoát không nói lời nào.

Trái lại bà Lương lại nhìn Chương Tự Chi một chút rồi lại nhìn Lương Ninh Như, bà ta thu liễm ánh mắt như suy nghĩ gì.

Không khí của bữa ăn này cũng khá tốt.

Đến lúc cuối bữa ăn, ông Lương cũng đã gần như quên mất mấy chuyện liên quan đến cái tên Lâm Sinh này.

Ông ta nhắc đến công việc trước đây của Lương Ninh Như. Ông ta nói có một lần cô ta chấp hành nhiệm vụ mà người bên kia có cầm vũ khí, lúc đó cô ta đã bị bắn một phát vào đùi.

Bác sĩ nói vết thương rất gần với động mạch chủ, tình hình lúc đó rất hung hiểm.

Lần đó ông ta cũng bị dọa sốc hông.

Ông ta cũng chỉ có một cô con gái duy nhất như vậy thôi, nếu mà cô ta bị hy sinh vì nhiệm vụ thì có lẽ ông ta sẽ không còn hy vọng gì vào cuộc sống này nữa.

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như một chút. Lương Ninh Như đã ăn cơm xong, cô ta chỉ đang ngồi bên cạnh chờ mọi người ăn xong.

Anh ta mím môi, “Cháu cũng không biết trước đây cô ấy liều mạng như vậy.”

Lương Ninh Như giương mắt nhìn anh ta một chút như thể muốn nói anh biết cái quái gì đâu.

Sau đó ông Lương còn nói về chuyện lớn cả đời người của Lương Ninh Như.

Ông ta nói bởi vì công việc mà Lương Ninh Như kéo dài mãi cho đến hiện tại cũng chưa thể ổn định cuộc sống, thực ra cái tuổi này mà đi xem mắt thì cũng không kiếm được người nào cho tử tế nữa.

Trước kia không phải ông ta không nghĩ tới chuyện tìm bạn trai cho Lương Ninh Như.

Nhưng mấy người đó vừa mới nghe được cô ta làm nghề nguy hiểm như vậy thì bọn họ đều tỏ vẻ lo lắng không yên rồi từ chối hết.

Bây giờ rốt cuộc cô ta cũng chuyển nghề nhưng lại bởi vì tuổi hơi lớn mà cũng bị từ chối nhiều lần.

Ông Lương thở dài một hơi, “Đường tình duyên của con gái tôi đời này trắc trở quá.”

Chương Tự Chi dựa lưng vào ghế ngồi, anh ta quay đầu nhìn Lương Ninh Như. Có thể là do tác dụng của rượu, ánh mắt anh ta trông vô cùng dịu dàng lưu luyến, “Cũng không hẳn là vậy, có lẽ là duyên tới hơi chậm thôi ạ.”

Ông Lương không phát hiện được nhiều chuyện như vậy nhưng bà Lương đều nhìn thấu tất cả.

Mặt của Lương Ninh Như hơi đỏ, cô ta khẽ ho mấy tiếng, “Sao hai người lại ăn lâu như vậy chứ? Con buồn ngủ lắm rồi đây này. Hai người mà không ăn xong nữa là con đi ngủ luôn đấy.”

Ông Lương xua tay, “Đi đi, đi đi. Ba nói chuyện với Tiểu Chương thêm một lúc nữa đã.”

Lương Ninh Như thật sự đứng lên, cô ta xoay người đi ra ngoài trở về phòng.

Nhà ở nông thôn thường lớn hơn một chút, vừa lúc nhà cô ta còn một phòng trống.

Lương Ninh Như suy nghĩ một chút rồi lại xoay người đi đến phòng trống đó dọn giường cho Chương Tự Chi.

Cô ta vừa mới sửa sang xong quay đầu lại định đi ra ngoài thì lại phát hiện bà Lương đang đứng sừng sững ở cửa.

Lương Ninh Như chớp mắt rồi nói, “Mẹ, sao mẹ không làm ra tiếng gì cả vậy, mẹ làm con giật cả mình.”

Bà Lương đi qua hạ giọng thấp xuống “Con nói thật cho mẹ biết đi, con và Tiểu Chương kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào, cậu ta thích con phải không?”

Lương Ninh Như vội vàng nắm tóc, cô ta cảm thấy vô cùng chột dạ, “Anh ta cũng chưa nói rõ nữa, chắc là không phải đâu. Mẹ cũng đừng đoán mò lung tung nữa, lỡ như không phải cái thì xấu hổ chết mất.”

Bà Lương thiếu điều muốn mở não cô ta ra xem trong đó có gì, bà ta trợn mắt, “Con nhìn lại con xem thử kìa, mẹ còn có thể nhìn ra nữa là, như vậy mà con cũng không nhận ra sao?”

Bà ta quay đầu nhìn về phía bàn ăn một chút, sau đó lại quay qua nói với cô ta, “Con quen biết cậu ta bao lâu rồi? Con có hiểu rõ nhân phẩm của cậu ta không hả? Đừng có mà lại gặp phải một tên như Lâm Sinh nữa đấy.”

Lương Ninh Như không biết nên nói như thế nào mới đúng. Cô ta quen biết Chương Tự Chi cũng lâu rồi, cũng xem như hiểu anh ta, trước đây anh ta cũng phải là người tốt lành gì.

Nếu phải so sánh anh ta với Lâm Sinh thì cô ta cảm thấy Chương Tự Chi có lẽ càng nguy hiểm hơn Lâm Sinh một chút.

Chương Tự Chi không phải là người hành động theo lẽ thường, hơn nữa trong nhà anh ta cũng có tiền có thế. Nếu anh ta muốn làm chuyện xấu thì cũng không cần biết kiêng kỵ cái gì, anh ta càng có khả năng cao làm chuyện gì đó không đàng hoàng hơn.

Nhưng Lương Ninh Như lại mở miệng ra nói, “Anh ta tốt hơn Lâm Sinh nhiều, lúc trước anh ta có bạn gái mà có lẽ còn chưa nắm tay con nhà người ta lần nào nữa là.”

Bà Lương chớp mắt, “Thật như vậy sao? Vậy kiểu đàn ông như vậy hiếm thấy thật đấy.”

Lương Ninh Như hơi không được tự nhiên, cô ta ừ một tiếng, “Đúng là hiếm thấy.”

Bà Lương chép miệng, “Vậy con tự xem đi, chúng ta sẽ không phản đối đâu.”

Bà ta nói như vậy thì cũng gần như đã bày tỏ thái độ của bọn họ về chuyện này rồi.

Mặt của Lương Ninh Như càng đỏ hơn.

Cô ta không nói gì mà xoay người quay trở lại phòng của mình sau đó đóng cửa lại.

Nhưng cô ta vẫn luôn nghe tiếng ồn ở bên ngoài.

Chương Tự Chi và ông Lương thực sự uống liên tiếp không ngừng.

Bản thân ông Lương đã là người nghiện rượu, có lẽ là gặp được người hợp phách vừa lòng cho nên ông ta cũng không muốn kết thúc bữa ăn này nhanh như vậy.

Lương Ninh Như chờ một lúc lâu sau lại đứng dậy đi rửa mặt. Lúc cô ta rửa mặt xong quay về phòng lại nhìn về phía bên kia một chút.

Có lẽ Chương Tự Chi không ăn nữa, anh ta đang dựa lưng vào ghế ngồi nghe ông Lương nói lải nhải.

Anh ta mang một nụ cười nhẹ, nhìn qua anh ta cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn cả.

Chương Tự Chi như vậy lại trông khác với những gì Lương Ninh Như đã biết trước đây.

Lương Ninh Như cũng nói không rõ vì sao trong lòng cô ta lại cảm thấy xao động.

Nhưng nếu bắt cô ta thừa nhận là bởi vì cô ta rung động với Chương Tự Chi thì cô ta tuyệt đối không chịu thừa nhận chuyện này.

Chương Tự Chi của lúc trước thật sự là tập hợp tất cả những gì cô ta thấy ghét nhất.

Làm sao cô ta có thể thích một người như vậy được cơ chứ?

Lương Ninh Như cứ như vậy nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.

Chẳng qua có lẽ bởi vì Chương Tự Chi ở đây nên cô ta cũng không ngủ sâu được, cô ta luôn vô tình chú ý đến tiếng động ở bên ngoài.

Cho nên lúc cửa phòng bị đẩy khẽ một chút cô ta đã ngay lập tức tỉnh lại, “Ai?”

Chương Tự Chi cười nói, “Là tôi.”

Lương Ninh Như lập tức ngồi dậy khỏi giường. Cô ta suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đi qua mở cửa ra ngăn người đứng ngoài cửa, “Phòng của anh ở bên kia, tôi đã dọn xong cho anh luôn rồi, anh chỉ cần đi qua là được.”

Chương Tự Chi dựa luôn vào vách tường cạnh cửa, “Tôi không ngủ được.”

Lương Ninh Như nhìn ngoài trời một chút, đều nửa đêm nửa hôm rồi mà anh ta còn không ngủ được sao?

Cô ta cau mày, “Vừa rồi anh uống rượu giờ không thấy mệt à?”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta, không che nổi ý cười trong mắt mình, “Không buồn ngủ, tôi chỉ muốn nói chuyện với em.”

Lương Ninh Như bị anh ta nhìn như vậy thì mặt lại bắt đầu đỏ lên.

Cô quay đầu lại nhìn phòng của ba mẹ một chút rồi hỏi, “Bọn họ ngủ cả rồi sao?”

Chương Tự Chi gật đầu, “Ừ, bác Lương uống hơi nhiều, vừa rời bàn là ngủ luôn rồi.”

Lương Ninh Như ngẩng đầu trừng anh ta một cái, “Ai bảo anh nói nhiều lời với ba tôi như vậy làm gì, anh kiếm cớ không uống nữa thì ba tôi sao có thể uống say đến như vậy được.”

Chương Tự Chi cười trầm thấp, “Đó là ba em mà. Tôi không làm gì được em thì đương nhiên tôi cũng không có cách nào để từ chối ông ấy rồi.”

Bây giờ anh ta nói chuyện cứ toàn thích nói mấy câu lấp lửng, mập mờ không rõ ý như thế này

Lương Ninh Như nuốt một ngụm nước bọt, cô ta đi về phía bên ngoài, “Vậy chúng ta đi trong sân rồi nói.”

Chương Tự Chi đút hai tay vào túi và đi theo cô ta ra ngoài.

Buổi tối ở nông thôn tương đối yên tĩnh, nhà nào cũng ngủ khá sớm.

Và cũng không có nhiều đèn neon lấp lánh, xung quanh chỉ toàn là bóng tối.

Hai người bọn họ ngồi trên ghế đặt ngoài sân.

Chương Tự Chi ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Cũng lâu rồi tôi chưa thấy qua sao.”

Trong ấn tượng của anh ta, bầu trời đầy sao dường như là thứ chỉ tồn tại trong thời thơ ấu.

Lương Ninh Như cũng ngẩng đầu nhìn một chút, “Ở trong thành phố đúng thật là rất ít thấy.”

Một lúc sau, Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, ánh mắt anh ta rất nghiêm túc, “Em nói cho tôi một lời chắc chắn đi. Em và Lâm Sinh thật sự cứ như vậy mà kết thúc rồi đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK