Tử Thư và Mạnh Sướng nói xong lời này liền cúi đầu nhìn đồng hồ, “Được rồi, không còn nhiều thời gian nữa, tôi phải về công ty, cô đi vào đi, Cố Tư hình như đang ngủ, nhưng có lẽ cô ấy đã dậy rồi”.
Tử Thư gật đầu với Mạnh Sướng, nhanh chóng rời đi.
Mạnh Sướng đứng ở cửa, nhìn sang phòng khách, lờ mờ trông thấy bóng dáng của Chương Tự Chi và Trì Uyên.
Cô hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào.
Trì Uyên thay một bộ quần áo khác, không giống với lúc đi đến tiệm ban nãy.
Rõ ràng là bộ quần áo mặc ở nhà.
Trì Uyên trông thấy Mạnh Sướng tiến vào, nở nụ cười, “Cô đến rồi, Tiểu Tư cũng sắp dậy đấy, chờ một chút”.
Mạnh Sướng gật đầu, “Được”.
Cô đi đến, chọn một góc trên ghế sô pha ngồi ngay ngắn thẳng tắp.
Chương Tự Chi nhìn sang bậc cầu thang bên kia, “Cố Tư sao thế, khó chịu ở đâu?”
Trì Uyên thở ra một hơi, “Có thể là do áp lực quá lớn, gần đây lại quá mệt mỏi, cô ấy vốn gầy yếu, mặc dù không có gì nghiêm trọng, thế nhưng về lâu về dài thân thể sẽ không chịu đựng nổi”.
Chương Tự Chi a một tiếng, “Cô ấy đúng là gầy vô cùng, phải chăm sóc tốt hơn nữa”.
Nói xong lại nhìn sang Trì Uyên, “Anh vẫn luôn ở đây sao?”
Trì Uyên gật đầu, dựa vào ghế sô pha, “Tôi hơi lo lắng cho em ấy”.
Trì Uyên ở đây Chương Tự Chi cũng phần nào yên tâm hơn, chỉ là nhớ tới Ninh Tôn, anh lại luôn cảm thấy, hình như không đúng lắm.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Trì Uyên một hồi mới do dự hỏi, “Anh chăm sóc Cố Tư như vậy có ảnh hưởng gì đến cuộc sống không?”
Câu hỏi hơi tinh tế của Tự Chi khiến cho Trì Uyên bật cười, “Có thể có ảnh hưởng gì chứ, tôi độc thân em ấy cũng độc thân, cùng lắm cũng chỉ truyền ra bên ngoài một chút tin tức, còn có thể có cái gì sao”.
Không đợi Chương Tự Chi nói thêm, Trì Uyên lập tức nói, “Huống hồ, chúng tôi lúc trước lại là vợ chồng, căn bản tình cảm cũng sâu đậm, sự thực như thế nào cũng coi là bình thường”.
Cố Tư đứng tại đầu bậc thang ở lầu hai, nghe xong câu cuối cùng mất hết liêm sỉ của Trì Uyên thật muốn đánh cho anh ta vài phát.
Thật là cạn lời.
Trì Uyên nhìn mọi người, “Hay là tối nay mọi người hãy ở lại dùng bữa, vui vẻ một chút”.
Chương Tự Chỉ cao hứng, nhanh chóng phụ họa, “Được đó, tôi rất thích những thứ náo
nhiệt như này, vậy tôi đi mua đồ ăn, ban đêm chúng ta ăn lẩu nha, những người khác cảm thấy như thế nào?”
Cố Tư gật đầu, “Cũng được”.
Chỉ cần nghe tới một chữ lẩu thôi cũng đã có thể ngửi thấy mùi vị bốc lên nóng hổi, bên trong miệng cũng đã bắt đầu tiết nước bọt.
Mạnh Sướng sau đó cũng đồng ý.
Chẳng qua trong nhà không có nhiều đồ ăn, Cố Tư liền mở miệng, “Tôi đi siêu thị mua thức ăn, mọi người cứ ở nhà đợi”.
Trì Uyên lập tức mở miệng, “Để anh đi với em”.
Mạnh Sướng cũng nói, “Em cũng đi nữa”.
Chương Tự Chỉ cũng không thể một mình ở nhà đợi được, “Vậy tôi cũng đi, mọi người đều đi hết, tôi không thể ở đây một mình được”.
Bốn người cùng ra trận, cũng không phải không được.
Cố Tư đổi giày, mấy người khác đã ra ngoài rồi.
Siêu thị cách đó không xa, đi bộ một chút là tới rồi.
Trì Uyên đi cạnh Cố Tư, “Em có lạnh không?”
Cố Tư nhìn anh ta như một tên tâm thần vừa trốn viện, thời tiết ấm áp như này, ai mà lạnh nổi.
Trì Uyên mặc kệ phản ứng của Cố Tư, đến gần nắm lây tay cô , “Yên để anh xem nào, sao tay của em lại lạnh như thế này, lại đây, để anh ủ ấm một lúc”.
Cố Tư nhướng mày, “Anh còn cần mặt mũi không vậy?”
Trì Uyên trực tiếp cười, “Mặt với chả mũi, ở trước mặt em, anh đã sớm không còn cần thứ đó”.
Anh ta như thể cây ngay không sợ chết đứng, Cố Tư quả thực không còn từ ngữ nào để phản bác lại.
Mạnh Sướng ở bên nhìn xem Trì Uyên và Cố Tư, ánh mắt càng ngày càng tối lại.
Chương Tự Chi chậc chậc mấy lần, “Hai người các ngươi làm gì vậy, buông ra buông ra, sao bọn tôi ở đây để xem cái này chứ”.
Trì Uyên có đời nào để ý ánh mắt của người khác, nắm tay Cố Tư thật chặt, “Tay em ấy lạnh quá nên tôi mới ủ ấm một chút, mấy người nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì tốt đâu mà nhìn”.
Cố Tư muốn rút tay lại, căn bản không thành công.
Cô có chút bất đắc dĩ, “Trì Uyên, anh vẫn chưa diễn xong sao, mau buông tay tôi ra”.
Trì Uyên nhìn Cố Tư, rất nghe lời buông ra, “Em xem, đến em cũng hiểu lầm anh”.
Cố Tư không nghĩ nhiều đến lời nói của anh.
Mấy người đến siêu thị, đẩy đẩy xe, Trì Uyên lại tiến đến bên cạnh Cố Tư, “Em muốn ăn cái gì, lại đây xem thử, mua nhiều một chút”.
Cố Tư không nói lời nào, chỉ đặt những món ăn mà mình nhìn trúng vào trong xe đẩy.
Mạnh Sướng cũng đẩy một cái, đi sau lưng Cố Tư, nhìn Trì Uyên như cái đuôi nhỏ chạy theo sau Cố Tư, nhìn Trì Uyên mặt mày vui vẻ thân mật với Cố Tư.
Giọng nói cô yếu ớt, chậm rãi nói với Chương Tự Chi, “Hai người bọn họ đều ly hôn rồi mà còn như vậy, có phải hơi bất thường không?”
Ánh mắt Chương Tự Chi vẫn đang nhìn quầy hàng ở hai bên, a một tiếng, thuận miệng nói, “Không bình thường, tuyệt đối không bình thường, đồ đần cũng nhìn ra được, Trì Uyên còn thích Tiểu Tư nhà chúng ta”.
Mạnh Sướng dừng lại, quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Thật sao, thế nhưng nếu như thích, lúc trước vì sao lại ly hôn, nếu đã ly hôn, chắc chắn là vì không còn tình cảm”.
Chương Tự Chi cũng không rõ việc này, sau khi xem hết một vòng xung quanh lại nhìn sang Mạnh Sướng, “Tôi cũng không rõ, nhưng mà sao cô lại tò mò chuyện của hai người bọn họ như vậy, lại còn rất để ý đến bọn họ, tình cảm ấy mà, là thứ khó hiểu nhất trên đời này”.
Mạnh Sướng thu ánh mắt, “Đúng vậy, phức tạp nhất”.
Mua thức ăn không tốn quá nhiều thời gian, dù sao thích gì thì mua thôi.
Lúc thanh toán là Trì Uyên trả tiền, Trì Uyên còn nói, là anh cùng Cố Tư mời mọi người ăn cơm.
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Sao lúc nào cậu cũng muốn thân thiết với Cố Tư vậy, A Uyên, cậu như thế này tôi dễ hiểu lầm lắm đấy, có phải cậu đang tranh giành với người anh em chí cốt của tôi không?”
Người anh em chí cốt của cậu ta hẳn là Ninh Tôn.
Mạnh Sướng bên cạnh vội vàng nhìn chằm chằm vào Trì Uyên, Ninh Tôn đã tỏ tình và thể hiện tình cảm của mình trong buổi biểu diễn ấy.
Trì Uyên xùy một chút liền cười, “Anh nói Ninh Tôn? Tôi cùng cậu ta cạnh tranh?”
Anh lắc đầu, “Anh nghĩ nhiều rồi, Ninh Tôn cho tới bây giờ một cơ hội cũng đều không có”.
Mối quan hệ giữa Chương Tự Chi và Ninh Tôn rất tốt, nghe Trì Uyên nói như vậy lập tức có chút bất mãn, anh nhìn sang Cố Tư, “Cô nói xem, cô cảm thấy Trì Uyên tốt nay cảm thấy Ninh Tôn tốt, bây giờ tôi muốn nghe câu trả lời của cô”.
Cố Tư nhàm chán nhìn hai người, “Hai người bọn họ ai cũng không được, ai cũng không thể nào, cậu nghe rõ chưa?”
Mạnh Sướng ở phía trước Chương Tự Chỉ mở miệng, “Chị và cậu hai nhà họ Ninh, không
phải đã ở với nhau sao, tại sao lại nói không thể nào?”
Cố Tư nhún nhún vai, “Chuyện này giải thích như vậy đi, thực ra chị với bọn họ không có quan hệ gì cả, đi, về nhà ăn cơm, có lời gì về nhà lại nói”.
Trì Uyên ừ mấy tiếng, cũng không so đo lời giải thích vừa rồi của Cố Tư, đưa tay nắm cả bả vai Cố Tư, “Đúng đúng đúng, về nhà lại nói”.
Cố Tư chau mày, Trì Uyên từ từ thu tay về.
Mạnh Sướng nhìn Cố Tư, âm thanh nhỏ đến mức đến cả bản thân cũng không nghe thấy, “Là như thế này à”.