Chương 167 Một đi không trở lại
Tùy Mị đi cùng ông Tùy. Hai người đứng cạnh nhau.
Tùy Mị nhìn chăm chú hình ảnh trên màn hình, còn thoáng hiện lên biểu cảm xót xa.
Cố Tư nhìn chằm chằm Tùy Mị hồi lâu, sau đó mới dời mắt sang chỗ khác.
Trì Uyên không nhìn thấy Tùy Mị, anh chỉ nhìn về phía người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình giới thiệu nội dung trong những tấm hình đó dài lê thê, sau đó mới nói vào chủ đề tối nay.
Đây là một bữa tiệc từ thiện. Anh ta nói rằng buổi tiệc này được tổ chức để giúp đỡ trẻ em vùng sâu vùng xa được bước ra khỏi núi đồi, nhìn thấy thế giới bên ngoài…
Cố Tư rất cảm động, nhưng cô không yên tâm khi thông qua những đơn vị từ thiện này.
Khi người dẫn chương trình giải thích nội dung những tấm hình đó, giọng nói anh ta bình thản, biểu cảm lãnh đạm.
Ngay cả sự đồng cảm cũng không có thì làm sao có thể đặt mình vào hoàn cảnh đó mà suy nghĩ cho những đứa trẻ được.
Cố Tư thở dài.
Cô hơi đau lòng, tiền từ thiện nhiều vậy không biết được dùng đúng mục đích bao nhiêu.
Những doanh nghiệp này toàn nuôi béo những người trung gian thôi.
Người dẫn chương trình nói xong, phía dưới không ngừng vang lên tiếng vỗ tay và bàn tán.
Rất nhiều người nói những đứa trẻ đó thật đáng thương, nhất định phải giúp đỡ.
Không biết là đau lòng thật hay giả bộ.
Cố Tư hơi nhích người tại chỗ.
Trì Uyên nghiêng đầu nhìn cô, “Sao vậy, khó chịu à?”
Cố Tư hít một hơi, “Không phải, giày này hơi cọ vào chân”
Trì Uyên cúi đầu nhìn chân Cố Tư.
Bộ váy quá dài nên anh không nhìn thấy giày cô thế nào.
Nhưng đúng là giày mới thường hay cọ chân.
Trì Uyên nghĩ ngợi rồi nói, “Hay là tôi dẫn cô đi lên tầng hai ngồi một lúc.
Cố Tư vội gật đầu, “Được đó.”
Dù sao cô cũng không muốn nhìn cảnh giả dối này lắm.
Trì Uyên đỡ cánh tay Cố Tư, hai người đi lên tầng hai.
Lúc này tầng hai đã có không ít người.
Diện tích cũng xấp xỉ tầng một.
Chẳng qua tầng hai có rất nhiều phòng nhỏ bày ghế sofa và bàn trà bên trong.
Chắc nó dùng để một số người gặp được đối tác trong bữa tiệc thì có thể bàn chuyện hợp tác ngay với nhau.
Trì Uyên dẫn Cố Tư đi vào một căn phòng.
Anh đóng cửa lại.
Sau đó Cố Tư ngồi trên ghế sofa, cởi giày ra.
Đúng là chân cô bị cọ khá nặng, chỗ gót chân đã bị trầy da.
Có lẽ đàn ông không hiểu cảm giác này lắm, nhưng cảm giác bị giày cọ chân thật sự khá là bực mình.
Tuy không nghiêm trọng nhưng rất khó chịu.
Trì Uyên lại gần quan sát, “Có cần băng bỏ lại không.”
Cố Tư cười, “Vết thương nhỏ như vậy cần gì băng bỏ.”
Cô nhìn kĩ chân mình một hồi, sau đó nói với Trì Uyên với vẻ thăm dò, “Hay là anh đi lấy băng dán cá nhân cho tôi đi?”
Trì Uyên không biết băng dán cá nhân dùng được cho trường hợp này nên ngẩn ra.
Nhưng sau đó anh gật đầu, “Được, cô ngồi chờ một lát nhé.”
Trì Uyên đi ra ngoài, Cố Tư cởi giày ra để sang một bên.
Bộ váy này bỏ người quá nên cô muốn ngồi khoanh chân cũng không được.
Cố Tư ngồi trên ghế sofa lắc chân, chờ mãi không thấy Trì Uyên tới.
Theo lý thuyết, khách sạn chắc sẽ có bằng dán cá nhân.
Anh không đến mức phải ra ngoài mua chứ.
Cố Tư đợi thêm một lúc, cô không cầm điện thoại nên không thể gọi cho Trì Uyên được.
Bên ngoài người ta đi đi lại lại, tiếng trò chuyện cứ vang lên mãi khiến Cố Tư hơi sốt ruột.
Cứ đợi như thế, Cố Tư dần mất hết kiên nhẫn.
Cuối cùng cô bèn xỏ giày đi tìm.
Cô đi xuống dưới tầng một, người dẫn chương trình đã giới thiệu xong, mọi người tản đi rồi.
Bây giờ mọi người tự đi tìm người nói chuyện như trước.
Cố Tư tìm một vòng quanh sảnh tầng một cũng không nhìn thấy Trì Uyên.
Cuối cùng cô hết cách, tìm phục vụ hỏi xem có băng dán cá nhân không Phục vụ gật đầu, lập tức lấy ra một cái từ trong túi quần.
Cố Tư nhìn mấy giây rồi hỏi, “Các anh luôn mang theo thứ này à.”
Phục vụ cười, “Vâng, chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn.”
Cố Tư gật đầu, vậy thì Trì Uyên lề mề suốt bao lâu không phải vì đi lấy băng dán cá nhân.
Cố Tư cầm băng dán đi về phía sân sau.
Mới đi đến bên bãi cỏ cô đã nhìn thấy Trì Uyên.
Nhưng Trì Uyên không đứng một mình, Tùy Mị đứng bên cạnh anh.