Hứa Thanh Du cùng Quách Châu tám chuyện một hồi, sau đó quay lại phòng làm việc của mình.
Không có việc gì để làm, cô tựa lưng vào ghế quay đầu nhìn người khác.
Những người kia từng người đều rất bận rộn, nhìn Hứa Thanh Du đều rất ngưỡng mộ.
Có người nói Quách Châu hiện tại buổi tối đã bắt đầu chọn năm người trang điểm rồi.
Trước đó người trong công ty còn cho rằng cô sẽ nằm trong số năm người, kết quả phát hiện không có, bọn họ vẫn rất bất ngờ.
Cô gái kia ngày trước vẫn còn qua hỏi Hứa Thanh Du, hỏi vì sao Quách Châu không chọn cô.
Hứa Thanh Du cười, cô nói bởi vì năng lực của bản thân không được a, đây là một việc thật đơn giản.
Chắc ai cũng đều cho rằng cô dựa vào Giang tổng cây đại thụ này, có thể hô mưa gọi gió.
Hứa Thanh Du ngồi như vậy một lúc, lại có chút khó chịu, cô đứng dậy và đi ra ngoài, trước tiên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó tìm cửa sổ đứng ở đó.
Trong công ty rất nhiều người, sảnh nhỏ bên ngoài phòng làm việc và hành lang cũng luôn có người qua lại.
Hứa Thanh Du qua đó một lúc liền quay lại, dựa vào bệ cửa sổ nhìn đoàn người qua lại.
Trước kia cô tưởng tượng giống những người này, mỗi ngày mặc đồng phục, nghiêm túc làm việc của bản thân.
Trong ấn tượng, đây chính là bản chất của xã hội.
Hứa Thanh Du đã nhìn như vậy, một lát sau liền nhìn thấy Viên Sơ, rất tốt, Viên Sơ lại đi cùng Tôn Ngọc.
Ngược lại trước đó Hứa Thanh Du không có phát hiện Viên Sơ cùng Tôn Ngọc qua lại, hoặc là hai người bọn họ trước đó kỳ thực là có qua lại, nhưng không có bị cô nhìn thấy.
Hai người kia đi cùng nhau, một bên cười nói cái gì đó, xem ra quan hệ hình như không tồi.
Viên Sơ người kia tính nết gặp ai đều không vừa mắt, có thể khiến cô ta luôn cảm thấy người là vật họp theo loài chuyện này đặc biệt chính xác.
Loại người nào nên ở cùng với loại người nào, nhưng đừng giống như người xấu, đi làm hại người khác.
Chỉ từ hôm qua nghe thấy Tôn Ngọc và Viên Sơ sau lưng nói những lời kia về Quách Châu, cô có thể nghe ra, hai người này giống nhau.
Nếu cùng đường có lẽ nên đi về phía bên kia, nên là nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau Hứa Thanh Du còn cảm thấy rất tốt.
Ít nhất có người sau lưng cùng mách lẻo với Viên Sơ, Viên Sơ sẽ không làm phiền cô hoặc là Quách Châu.
Nhìn một lúc, Hứa Thanh Du thu lại tầm mắt, cô vẫn như cũ tựa trên bệ cửa sổ. Tư thế vô cùng nhàn nhã.
Viên Sơ và Tôn Ngọc bên kia đi một đoạn, cũng nhìn thấy Hứa Thanh Du.
Tầm mắt của Viên Sơ dừng lại ở cái bụng của Hứa Thanh Du, thời gian này vẫn không nhìn ra cái gì.
Chẳng qua nhìn thấy bụng của Hứa Thanh Du, cô ta vẫn như cũ rất cao hứng.
Tính tình của Tống Kình Vũ cô ta còn hiểu rõ, Hứa Thanh Du mang thai con của Ninh Tôn, cho dù là sau này hai người họ không cùng nhau, Tống Kình Vũ cùng cô ấy có lẽ cũng không có khả năng.
Nên là sự phản kháng của Viên Sơ đối với Hứa Thanh Du yếu hơn trước, cô ta hiện tại không coi trọng Hứa Thanh Du.
Ngay sau đó cùng Tôn Ngọc từ bên cạnh qua, cô ta chỉ nhìn Hứa Thanh Du, cũng không cùng cô nói chuyện.
Hứa Thanh Du chỉ mong sao là như vậy, cô ấ căn bản cũng không muốn có qua lại gì với Viên Sơ, loại này không qua lại mới là những gì cô yêu cầu.
Tôn Ngọc cũng nhìn thấy Hứa Thanh Du, lúc thu lại tầm mắt rõ ràng là mang theo khinh thường.
Hứa Thanh du cũng nhìn thấy biểu cảm của Tôn Ngọc, sau đó cô cười nhạo một tiếng, âm thanh của cô không lớn, nhưng cũng đủ để Viên Sơ và Tôn Ngọc đều nghe thấy.
Sau đó Tôn Ngọc quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, đúng lúc Hứa Thanh Du thu lại tầm mắt từ trên người cô, cũng là coi thường.
Cô ta cau mày, rõ ràng là khó chịu, nhưng sau đó cô ta lại kìm nén cảm xúc này xuống.
Cô ta không dám chọc tức Hứa Thanh Du.
Cô ta không phải đi cửa sau, thực sự dựa vào năng lực vào đây, nhưng ở trong công ty chịu đựng rất nhiều năm, cũng không nhìn thấy lối thoát nào.
Quách Châu hơn cô ta, hiện tại địa vị cô ấy cao hơn, có lúc bọn họ những nhà thiết kế tập hợp họp cùng nhau, những lãnh đạo kia mở miệng im lặng nói về Quách Châu đều là tâng bốc.
Trong lòng cô ta không dễ chịu, nhưng cũng không dám nói gì.
Công ty bọn họ không thiếu nhà thiết kế, trước đó có nhà thiết kế kinh nghiệm cũng là không phục Quách Châu, sau lưng tìm cách giở trò, cuối cùng không biết lãnh đạo bên kia làm thế nào cùng nhau thương lượng, dù sao những người đó cuối cùng cũng từ chức.
Nói là đã từ chức, thực tế gần như là bị sa thải rồi.
Mặc dù bọn họ có công việc bên ngoài, những khẳng định không có phát triển cao.
Với lại từ công ty lớn đi ra bên ngoài tìm một công ty nhỏ, điều này lan truyền trong ngành, cho dù là không nói, người khác đều sẽ hoài nghi có phải ở trong công ty làm việc vô liêm sỉ gì không.
Nếu không người bình thường sẽ không có khả năng rời công ty lớn đi công ty nhỏ bên ngoài.
Nên là cho dù Tôn Ngọc không phục Quách Châu, cô ta không dám làm ra chuyện gì.
Cô ta cũng sợ rằng mình sẽ theo bước những người đó.
Tuy rằng những người bên ngoài đã tuyên bố rằng chủ động từ chức, nhưng cô ta cảm thấy công ty khẳng định là đứng ra can thiệp làm những chuyện này, và công ty can thiệp cũng khẳng định là Quách Châu ở sau lưng ra tay.
Cô ta không khiêu khích Quách Châu, đối với trường hợp Hứa Thanh Du này rõ ràng có người đứng sau, còn Giang tổng trực tiếp nâng đỡ, cô ta càng không khiêu khích được.
Vậy nên cho dù biết, tiếng cười nhạo vừa nãy của Hứa Thanh Du là với cô ta, cũng rõ ràng nhìn thấy Hứa Thanh Du liếc mắt nhìn cô ta.
Tôn Ngọc cũng chỉ có thể tự mình dập tắt lửa giận rời đi.
Viên Sơ cũng nghe thấy âm thanh của Hứa Thanh Du, đợi rời đi được một đoạn cô ta mới nói, “Thực sự tức giận vì cô ta, mới đến bao lâu a, cô ta thật sự rất điên cuồng.”
Tôn Ngọc nói đúng vậy, trong lòng khó chịu, thế là lời nói càng chua ngoa, “Gần như cùng người trong tay Quách Châu, đều là loại đức hạnh kia, cô trông mong Quách Châu có thể dạy dỗ ra loại người tốt gì.”
Viên Sơ ân một tiếng, “Nói cũng phải.”
Chẳng qua cô ta vẫn có chút khó hiểu, “Tiểu cô nương kia vừa nãy liếc mắt nhìn cô một cái, hai người có thù hằn à?”
Nói như vậy, Tôn Ngọc ngược lại có chút không hiểu, “Không có, còn chưa cùng cô ta nói chuyện qua, ai quen cô ta a?”
Cũng chính là hôm nay hai người cùng đi chung thang máy lên lầu, nhưng toàn bộ quá trình giữa hai người cũng không có nói bất kì chuyện gì.
Hai người bọn họ không có thù hằn gì, nên là vừa nãy cái nhìn đó của Hứa Thanh Du, cô ta cũng rất bất ngờ.
Sau đó Viên Sơ nghĩ quanh, “Cô ta có thể là chướng mắt tôi, cô ở bên cạnh tôi nên bị liên lụy.”
Nói xong cô ấy giơ tay lên trên vai Tôn Ngọc vỗ vỗ, “Là tôi liên lụy cô rồi.”
“Sao có thể nói như vậy?”
Tôn Ngọc lập tức mở miệng, “Có nhiều người đi cùng cô như vậy, tại sao cô ta không bắt một người mà hừ người ta, cô không cần nghĩ đến bản thân, cùng cô không có quan hệ.”
Viên Sơ chỉ cười, sau đó hai người đi về phía thang máy bên kia.
Hứa Thanh Du vẫn còn đứng đó, nhìn bóng dáng hai người dần biến mất, mới đi về văn phòng của mình.
Kết quả vừa mới về đến văn phòng, điện thoại trong túi liền rung lên.
Cô vẫn rất bất ngờ, nhanh chóng lấy ra xem, là Tống Kình Vũ gọi cho cô.
Hứa Thanh Du sửng sốt trong giây lát, tiếp điện thoại.
Tống Kình Vũ nói trước, “Bên kia bận không?”
Hứa Thanh Du nói, “Không bận, tôi hiện tại không có việc gì làm.”
Sau đó Tống Kình Vũ liền nói, “Tôi ở trước cổng công ty các cô, ra gặp mặt đi.”
Hứa Thanh Du sửng sốt, nói thật, cũng không có việc, cô không hẳn muốn xuống gặp mặt.
Cô nhăn mặt lại, không lập tức nói, Tống Kình Vũ lại nói, “Đi qua bên đây, trên xe có chút đồ, vừa vặn cho cô.”