Trì Uyên sửng sốt trong chốc lát, anh không ngờ lại còn có được thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Anh bảo cấp dưới của mình đóng gói cho cẩn thận cái xương kia và mang nó trở lại. Đầu tiên anh phải xem nó là cái gì đã sau đó mới suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào.
Cấp dưới ở đầu dây bên kia lập tức đồng ý làm theo.
Trì Uyên lại hỏi, “Còn tìm được thứ gì nữa không?”
Cấp dưới hơi do dự một chút, “Sau khi ngân hàng tư nhân này bị kiểm tra tài sản có lẽ bọn họ đã qua dọn dẹp một chuyến rồi, dọn dẹp rất sạch sẽ. Hiện tại chúng tôi cũng không tìm thấy thứ gì khác ngoài khúc xương này.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Không có việc gì, một khúc xương cũng đủ rồi. Nếu có thể dựa vào khúc xương này làm ra nhiều chuyện nữa thì còn hữu ích hơn nhiều so với tìm ra được chuyện khác.”
Cũng đã hơn nửa đêm rồi nên Trì Uyên không muốn nói cái gì nhiều quá, dặn dò sơ qua rồi anh cũng cúp máy.
Sau đó anh cầm điện thoại đứng ngoài hành lang một lúc rồi mới quay người trở về phòng.
Lúc nãy Cố Tư bị anh lăn lộn mệt không tỉnh nổi, cô không hề phát hiện ra anh đã đi ra ngoài mà vẫn ngủ say sưa một cách ngon lành.
Trì Uyên nhẹ nhàng quay lại nằm trên giường.
Một lúc sau Cố Tư xoay người lăn vào trong vòng tay của anh rồi ngủ tiếp.
Trì Uyên giúp cô vén tóc ra, anh cúi người hôn trên bụng cô một cái, cuối cùng anh mới có phần thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Ngày hôm sau Cố Tư ngủ dậy thì tất nhiên cô lại không thấy bóng dáng của Trì Uyên đâu nữa.
Trời cũng không còn sớm nữa nên cô dọn dẹp một chút rồi đi xuống lầu.
Ai ngờ mới đi tới đầu cầu thang cô đã thấy trong phòng khách có thêm mấy người ngồi ở đó.
Là bà cụ Nguyễn cùng với con dâu và cháu gái đến thăm.
Cố Tư hơi ngạc nhiên, cô lập tức nở nụ cười, “Chào bà ạ, bà đến chơi ạ.”
Bà cụ khẽ lắc đầu, “Đứa nhỏ này, rốt cuộc đến khi nào cháu mới có thể thay đổi xưng hô đây hả?”
Cố Tư cong khóe miệng lên, cô không trả lời bà cụ mà chỉ vội vàng đi xuống lầu.
Bà cụ Nguyễn nhìn chằm chằm vào bụng của Cố Tư sau đó kêu lên ôi trời một tiếng, “Mới không gặp có mấy ngày mà bụng đã lớn như thế này rồi à. Đứa nhỏ này lớn lên cũng khá nhanh đấy chứ nhỉ.”
Bà cụ Trì ở bên cạnh cười nói, “Có lẽ cũng chỉ có các bà thấy bụng lớn lên rất nhanh chứ chúng tôi ngày nào cũng gặp mặt nên không cảm thấy được gì.”
Bà cụ Nguyễn biết Cố Tư mới thức dậy còn chưa kịp ăn cơm nên bà cụ vội vàng xua tay, “Cháu đi ăn cơm trước đi, không cần phải để ý đến chúng ta làm gì đâu. Chúng ta cũng đã ngồi ở đây lâu rồi, cũng không chờ nổi cháu xuống nên cũng ăn cơm xong rồi.”
Chờ Cố Tư đi vào phòng ăn bà cụ Nguyễn mới thở dài một hơi.
Bà cụ nói, “Nếu lúc đó chúng ta không ngăn cản nhiều như vậy thì A Phong…”
Bà ba vội vàng mở miệng ngăn lại, “Mẹ, mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Bây giờ mà nói những thứ này cũng sẽ chỉ làm bản thân mình khó chịu mà thôi. Chúng ta phải điều tiết tâm lý cho tốt, có lẽ vẫn chưa đến lúc thì sao, chờ thời gian lâu rồi thì mọi chuyện cũng tự nhiên trôi qua mà thôi.”
Bà cụ Nguyễn lại vội vàng ngậm miệng không nói gì nữa.
Đúng là bây giờ có nói cái gì đi chăng nữa thì cũng đều vô dụng rồi.
Bây giờ Nguyễn Thừa Phong hành tung bất định không biết đang ở nơi nào, bà cụ cũng không nhớ lần cuối bà cụ thấy anh ta là lúc nào nữa rồi.
Đến tận bây giờ người đàn ông đó vẫn chưa thể thoát ra khỏi tổn thương tình cảm.
Đây là điều mà bà cụ không ngờ tới.
Cố Tư ăn cơm khá nhanh, sau khi ăn xong cô lập tức đi vào phòng khách cùng nói chuyện phiếm với bà cụ và mấy bà vợ nhà họ Nguyễn.
Đương nhiên chủ đề nói chuyện cũng chỉ xoay quanh cái bụng của cô.
Bà cụ Nguyễn nói bây giờ Trì Uyên nên tập trung trọng điểm vào việc ở bên cạnh chăm sóc cho Cố Tư mới phải, bên chỗ công ty đã có bốn ông già nhà họ Trì quản lý rồi nên chắc là sẽ không xảy ra xáo trộn nào lớn đâu.
Lúc này Trì Uyên không cần phải làm việc quá sức như vậy.
Cố Tư cong khóe miệng mỉm cười, “Bây giờ cháu cũng còn khá tốt ạ. A Uyên có nói với cháu, anh ấy bảo muốn tạm dừng chuyện bên công ty một thời gian để có thể chuyên tâm ở bên cạnh chăm sóc cho cháu mãi cho đến khi cháu sinh em bé mới thôi. Nhưng cháu lại cảm thấy vẫn chưa cần phải làm đến mức này, anh ấy mà cứ đi qua đi lại trước mặt cháu thỉnh thoảng cháu còn thấy phiền đấy chứ.”
Nói xong Cố Tư cũng bật cười, bà cụ Trì biết Cố Tư đang nói đỡ cho Trì Uyên.
Bà cụ cũng cười rồi nói, “Chuyện tình cảm đôi lứa này ấy mà cũng cần phải có khoảng cách, xa thơm gần thối mà. Tôi thấy hai đứa nó cứ như bây giờ cũng rất tốt. Cái tính kia của A Uyên bây giờ quấn người kinh khủng, nếu thật sự để nó ở bên cạnh Tiểu Tư cả ngày tôi đoán Tiểu Tư còn thấy phiền hơn chứ không đùa đâu.”
Cố Tư cười hùa theo bà cụ một câu, “Đúng như vậy đấy ạ. Anh ấy thật sự không giống trước kia chút nào, bây giờ anh ấy hay quấn người quá.”
Bà ba Nguyễn trêu chọc Cố Tư, “Đây không phải là bởi vì nó yêu con mà ra à? Lúc trước A Uyên tính tình như thế nào chúng ta đều biết rõ ràng hết mà, người gì mà như cái cục băng, cũng không thấy nó cười lần nào cả. Nó mà quấn con nhiều như vậy có nghĩa là nó đã đặt con vào lòng rồi mới như thế đấy còn gì.”
Bà ba Nguyễn nói ra lời này lập tức làm cho chủ đề nói chuyện chạy qua hướng khác.
Cố Tư nhân cơ hội nhắm mắt lại. Cô nhớ đến Trì Uyên, tất nhiên cô cũng thuận tiện nhớ đến những chuyện anh đang phải đối mặt.
Chuyện bên công ty chắc là không phải chuyện quan trọng nhất, bây giờ việc chính yếu là làm như thế nào để có thể lật đổ nhà họ Tùy.
Nhà họ Tùy…
Cố Tư thở ra một hơi, một gia tộc lớn như vậy thật sự không thể nào có thể bị lung lay nhanh như vậy được.
Ở một bên khác, Trì Uyên cũng không phải đang ở trong công ty. Anh đang ở trong kho hàng, ở kho hàng có cấp dưới mang qua khúc xương mà bọn họ đã phát hiện ra ở bên chỗ ngân hàng tư nhân đêm qua. Nhìn qua khúc xương này hình như cũng không phải là xương của động vật thì phải.
Trì Uyên dùng một tấm vải đệm mềm để nhấc khúc xương lên. Anh nhìn một chút sau đó cau mày, “Cái này hình như là xương đùi của con người.”
Cấp dưới gật đầu, “Chúng ta cũng cảm thấy là như vậy. Hôm qua lúc tìm ra khúc xương này chúng tôi cũng đã tìm kiếm tầng hầm đó thêm một lần nữa. Chỉ đáng tiếc là chúng tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì khác nữa. Khúc xương này có lẽ là do trước đó bọn họ dọn dẹp để sót mất.”
Xương được chôn trong đất ở một góc hẻo lánh của tầng hầm.
Nếu không phải là tìm kiếm rất kỹ lưỡng bọn họ cũng sẽ không nhìn thấy cái này.
Trì Uyên cầm khúc xương nhìn hồi lâu, chắc đây là xương đùi của một người trưởng thành.
Anh đặt khúc xương xuống, anh suy nghĩ một chút rồi quay người nói với cấp dưới, “Đặt khúc xương này trở về chỗ mà các cậu phát hiện ra, chuyện sau đó tôi tới xử lý.”
Cấp dưới nhanh chóng bọc khúc xương lại rồi cầm đi.
Trì Uyên chờ một chút rồi lại gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi vẫn đang ngủ, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi anh ta vẫn còn rúc trong chăn chưa chịu dậy.
Trì Uyên nói thẳng qua điện thoại luôn, “Một lát nữa tôi sẽ qua Club nhà cậu, có chuyện này chúng ta cần cùng nhau thảo luận một chút.”
Chương Tự Chi nghe xong lập tức tinh thần tỉnh táo, anh ta nói, “Là bởi vì ngày hôm qua không gặp được phải không? Được được được, bây giờ anh tới đúng không? Tôi lập tức gọi điện thoại cho cái cô Lương Ninh Như kia bảo cô ta cũng qua tới. Đêm qua cô ta còn trách tôi nữa chứ, nói cái gì mà tôi không đáng tin cậy. Tôi phải cho cô ta xem thử như thế nào mới được gọi là đáng tin cậy.”
Trì Uyên không ngăn cản anh ta, anh đúng là đang cần sự giúp đỡ của Lương Ninh Như cho vụ việc xương người này.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Uyên căn dặn cấp dưới tiếp theo nên làm những gì rồi sau đó anh lái xe đi qua chỗ Chương Tự Chi.
Chỉ là đang chạy xe giữa đường thì có việc phát sinh.
Trì Uyên thấy rõ ràng có hai chiếc xe chạy hai bên trái và phải phía sau xe của anh.
Nhìn qua hai chiếc xe này cũng không phải là muốn làm gì anh, bọn họ chỉ muốn ép cho anh phải ngừng xe lại.
Trì Uyên gần như biết mấy người kia là người của ai nên anh trực tiếp điều khiển xe từ từ tấp vào lề đường dừng lại. Anh cũng muốn xem thử bọn họ muốn giở trò gì.
Anh mở cửa xe đi xuống dựa vào thân xe rồi nhìn hai chiếc xe chạy theo sau.
Trên mặt Trì Uyên mang theo ý cười.
Hai chiếc xe kia lần lượt đậu bên cạnh xe của anh, có hai người đẩy cửa xe bước xuống.
Nhìn từ cách ăn mặc của hai người bọn họ thì có lẽ cả hai đều là vệ sĩ.
Một người trong số họ nói với giọng điệu cũng coi như là cung kính, “Ngài Trì, ông chủ nhà chúng tôi có chuyện muốn gặp anh, làm phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.”