Sau khi Hứa Thanh Du xem xong vòng bạn bè mới nhất của Tô Yên thì liền ấn nút yêu thích.
Sau đó cô thoát ra, dựa lưng vào ghế ngồi quay đầu nhìn quán trà, Ninh Tôn còn chưa có động tĩnh, không biết phải nói chuyện đến lúc nào.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩn người ra, kết quả không bao lâu sau, Ninh Tôn thì vẫn chưa đợi được, nhưng lại chờ được tin nhắn của Tô Yên.
Tô Yên ở trong Weixin gửi cho cô một đoạn tin nhắn, hỏi cô gần đây có bận rộn hay không.
Hứa Thanh Du có hơi bất ngờ, vội vàng trả lời lại Tô Yên, nói là chỉ đi làm bình thường.
Sau đó Tô Yên lại gửi tin nhắn đến, nói muốn tìm cơ hội hẹn cô và Ninh Tôn ăn một bữa cơm.
Trước đây Tô Yên quả thật đã từng nhắc đến một câu như vậy, nói là muốn tìm cơ hội bốn người cùng nhau tụ tập, lúc đó cô cũng hàm hồ coi như là đã đồng ý.
Cô vốn cho rằng chỉ là lời nói xã giao của người ta, không ngờ đến bây giờ Tô Yên vẫn còn nhớ.
Hứa Thanh Du do dự một lát, sau đó trả lời Tô Yên, đương nhiên vẫn là đồng ý, bây giờ Ninh Tôn không có công việc gì, công việc của cô cũng không quá gấp gáp, chủ yếu cũng là phải xem Tô Yên sắp xếp thời gian như thế nào.
Tô Yên nói tối ngày mai cô ấy có thời gian, hỏi Hứa Thanh Du có thể sắp xếp được hay không.
Hứa Thanh Du thì được, đúng lúc tuần sau Quách Châu sẽ cho các cô tiến hành đào tạo, có thể thời gian sắp xếp sẽ hơi chặt chẽ một chút.
Tô Yên đưa ra thời gian như vậy, lại thuận tiện cho cô.
Hứa Thanh Du trả lời lại nói được, sau đó cô suy nghĩ một chút, tối ngày mai ăn cơm cùng mấy người Tô Yên, tối ngày hôm sau thì mời Tống Kình Vũ đến nhà.
Mấy chuyện này cũng chỉ có thể giải quyết hết trước khi cô đi đào tạo, tiếp theo đợt đào tạo của công ty liền có thể yên ổn.
Đợi đến khi cô và Tô Yên nói chuyện xong, Ninh Tôn cũng mang theo mẹ Ninh đi ra ngoài.
Đi ra ngoài cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, phía sau còn có vài người khác.
Ở trong quán trà bàn bạc công việc, mọi người khẳng định nói chuyện xong vẫn nhẹ nhàng khoan khoái.
Những người này đứng ở cửa quán trà chào hỏi mấy câu, Ninh Tôn mang mẹ Ninh quay về xe.
Trên xe mẹ Ninh mới cảm khái một câu: “Cũng may mà con đến, mấy người này thật sự là dễ nói chuyện, nếu con không đến đây không biết hôm nay lúc nào mới có thể kết thúc.”
Hứa Thanh Du vừa nghe xong liền mỉm cười, quay đầu nhìn Mẹ Ninh đang ngồi ở hàng ghế sau: “Mọi người tới đây khi nào, con cảm thấy A Tôn đi vào đã nửa ngày rồi mà hai người mới đi ra.”
Mẹ Ninh dựa lưng vào ghế ngồi: “Buổi chiều đã tới rồi, cứ nói chuyện nói chuyện mãi, nói đến mức bác có hơi buồn ngủ, nhưng mấy người đó thật sự rất có khả năng buôn chuyện.”
Bà chủ yếu là muốn bàn bạc chuyện hợp tác, kết quả những người này cũng không biết lấy đâu ra nhiều chuyện như thế, bàn bạc chuyện hợp tác, sau đó lại bàn bạc kế hoạch của công ty.
Nói thật lòng, kế hoạch của công ty có liên quan gì đến bọn họ đâu, mẹ Ninh thật sự là không muốn nghe lắm.
Nhưng loại tình huống thế này bà cũng không có cách nào tránh được, cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ ở chỗ này thôi.
Sau khi Ninh Tôn đến đây, bọn họ còn nói một đống chuyện với Ninh Tôn, nghĩ cũng thật là máu lên não.
Ninh Tôn lái xe rời đi: “Bọn họ nói với mẹ nhiều, chứng minh sau này khả năng hợp tác với mẹ cũng tương đối cao, tài nguyên này duy trì tốt mà nói hẳn là có thể đi được rất lâu.”
Mẹ Ninh gật gật đầu: “Vậy thì sự nhẫn nại của mẹ hôm nay cũng xem như là không uổng phí.”
Lúc này, về nhà nấu cơm thì không biết đến khi nào mới có thể được ăn, cho nên ba người liền đi tìm quán ăn bên ngoài.
Bọn họ cũng không đến quán ăn ở trung tâm thành phố, chỉ tùy tiện tìm một quán ăn rồi đi vào.
Sớm đã qua giờ ăn cơm, lúc này người cũng không nhiều, phòng bao vẫn còn.
Ba người vừa mới đi vào phòng bao điện thoại của mẹ Ninh liền reo lên.
Bà vừa đi vào phòng bao vừa lấy điện thoại ra rồi nói: “Có phải là những người đó phát hiện nói chuyện còn chưa thỏa thích, lại gọi điện thoại đến cho bác không?”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh, khuôn mặt mang theo ý cười: “Có thể là vậy đó, rất nhiều chuyện vừa nói liền thành sự thật.”
Đến khi đi vào phòng bao, mẹ Ninh cũng cầm điện thoại ra, bà nhìn lướt qua, sau đó vẻ mặt rõ ràng liền ngừng lại.
Hứa Thanh Du đi đến ngồi xuống, sau đói mới nhìn mẹ Ninh: “Sao vậy ạ? Ai gọi vậy?”
Mẹ Ninh hít sâu một hơi để điện thoại ở trên bàn, không nghe điện thoại.
Chỉ là bà mở miệng nói: “Con gái của người đàn ông đó.”
Hứa Thanh Du phản ứng một chút, mới hiểu người mẹ Ninh nói đến là ai, cô có chút bất ngờ: “Con gái ông ta gọi điện cho bác làm gì?”
Mẹ Ninh lắc lắc đầu: “Không biết, cũng không muốn biết, sẽ không nghe.”
Ninh Tôn ở bên cạnh cầm thực đơn đưa cho mẹ Ninh: “Trước tiên gọi món đã, đừng nghĩ đến mấy cái này.”
Ba người chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, tùy tiện gọi vài món, đợi đến khi nhân viên phục vụ mang thực đơn rời đi, điện thoại đặt ở trên bàn lại reo lên.
Vẫn là số điện thoại kia gọi đến, mẹ Ninh vẫn không nghe như cũ.
Ninh Tôn bình đạm mở miệng: “Người đàn ông kia tỏ vẻ đáng thương với mẹ không có hiệu quả, cho nên bảo con gái đến?”
Mẹ Ninh ôm cánh tay dựa lưng vào ghế ngồi: “Quan hệ giữa mẹ và cô gái này cũng không tốt lắm, trước đây cô ta mang thai, giai đoạn đầu đều là mẹ chăm sóc, nhưng một chút cũng chẳng biết ơn, cô ta luôn cảm thấy đây là điều mẹ phải làm, người một nhà đó đều không có lương tâm.”
Hứa Thanh Du thở dài: “Nếu như không muốn phản ứng lại cô ta, vậy thì từ đầu đến đuôi cũng đừng quan tâm, lát nữa bác đưa số điện thoại của cô ta vào danh sách đen là được rồi.”
Mẹ Ninh ừ một tiếng: “Được.”
Bà chờ đến khi tiếng chuông điện thoại dừng lại, sau đó cầm điện thoại lên, kéo số điện thoại của cô gái vào danh sách đen.
Đối với người nhà này bà không có bất kì điều gì muốn nói, sau này mọi người cả đời không qua lại với nhau mới là kết quả tốt nhất.
Sau khi đưa vào danh sách đen thì coi như yên tĩnh trở lại, bọn họ lại nói chuyện hôm nay mẹ Ninh tới đó bàn bạc tài nguyên.
Cũng là một đại ngôn, không phải cao cấp, xem như là một nhãn hiệu sản phẩm tầm trung, có điều danh tiếng cũng coi như là không tồi.
Mẹ Ninh đối với kế hoạch sau này của cuộc đời mình cũng rất rõ ràng, một năm phải ra mấy ca khúc, quay mấy bộ phim, sau đó lấy được bao nhiêu cái đại ngôn.
Dù cho đều không nóng không cháy, nhưng số lượng cũng nhất định phải đạt tiêu chuẩn.
Hứa Thanh Du nhìn mẹ Ninh chậm rãi mà nói chuyện, nói về kế hoạch nửa đời sau của bà, đột nhiên cảm thấy bản thân cũng có động lực.
Cô cũng phải cố gắng lập kế hoạch cuộc đời mình thật tốt, trước tiên phải thi đấu đạt được một vài thành tích, sau đó lại phải lấy được giải thưởng.
Mấy cái này trước đây cô đều chưa từng nghĩ qua, nhưng cảm thấy hiện tại nên suy nghĩ đến rồi.
Trước tiên phải luôn có mục tiêu, sau đó mới có động lực phấn đấu.
Giống như người mù, chỉ lo chúi đầu vào học tập, chưa hẳn là có nhiều sự tiến bộ.
Lúc ăn cơm mẹ Ninh lại hỏi Ninh Tôn có nghe được sau cùng chỗ Ninh Tiêu như thế nào hay không?
Ninh Tôn không có đi nghe ngóng, hiện giờ sự việc đều đã quyết định gần hết rồi, Ninh Tiêu hẳn là trốn không thoát được sự trừng phạt của pháp luật.
Trước đó Chương Tự Chi đã gọi điện thoại cho anh, lúc đó anh cũng hơi bận rộn, cho nên hai người chưa nói được vài câu đã cúp điện thoại, Chương Tự Chi hình như là nhắc đến một câu, nói Ninh Tương vì giúp Ninh Tiêu mà bôn ba khắp nơi, nhưng không có hiệu quả tốt lắm.
Sau cùng hình như là nói Ninh Tương cũng chẳng có biện pháp nào tốt cả.
Ninh Tôn nhớ cũng không rõ ràng, lúc đó anh cũng không nghe cẩn thận, chủ yếu là cũng không chú ý đến chuyện này lắm.
Nếu như là trước đây, đối với ba người nhà họ Ninh này vẫn còn một chút căm hận, có thể anh sẽ càng muốn nhìn thấy bọn họ rơi vào kết cục thê thảm hơn.
Nhưng hiện tại cuộc sống của anh không tồi, những thứ gọi là vướng mắc cũng đã hoàn toàn buông bỏ rồi.
Vì thế đối phương sống có tốt hay không, anh thật sự không để trong lòng.
Hiện tại tất cả sự chú ý của anh đều chỉ đặt vào trong cuộc sống của chính mình, anh chỉ chú ý bản thân mình sống có tốt hay không mà thôi.