Lúc Hứa Thanh Du về đến nhà, trong nhà trống không, mẹ Ninh cũng không có ở nhà.
Hứa Thanh Du đi đến ngồi ở ghế sofa trước một lúc, sau đó đi đến phòng bếp lấy mì ăn liền.
Chỉ có một mình nên mất đi động lực nấu cơm, sức lực ăn cơm, cô cũng không muốn giày vò, đơn giản một chút là được.
Lúc đang lấy mỳ ăn liền, điện thoại cô rung lên ong ong, Hứa Thanh Du lấy ra xem, là tin nhắn Tống Kình Vũ gửi đến.
Tống Kình Vũ hỏi cô hôm nay tại sao lại không cùng nhau ăn cơm, còn chưa đợi Hứa Thanh Du trả lợi lại, anh ta lại gởi tin nhắn thứ hai đến.
Tin nhắn thứ hai của Tống Kình Vũ nói, nếu Hứa Thanh Du cùng nhau đi, anh ta không cần một mình đối mặt với con người phiền toái Viên Sơ.
Hứa Thanh Du vừa nhìn tin nhắn này liền bật cười, trước đó cảm thấy Tống Kình Vũ là một người rất nghiêm túc, nhưng bây giờ thì cảm thấy anh ta cũng khá dí dỏm.
Viên Sơ ở trong lòng ngời khác có phiền phức hay không cô cũng không rõ, nhưng hiện tại cô ta thực sự cũng khá là phiền.
Hứa Thanh Du cũng không có cách nào nói thật với Tống Kình Vũ, chỉ có thể nói mình thật sự đã hẹn với người nhà, mẹ của Ninh Tôn ở trong nhà đợi cô ăn cơm.
Sau khi gởi tin nhắn xong, Hứa Thanh Du cúi đầu nhìn bát mì ở trước mặt mì, mỉm cười có chút bất lực.
Tống Kình Vũ không gửi tin nhắn đến nữa, Hứa Thanh Du đợi mì ăn liền nấu xong rồi ăn mì, sau đó nằm trên ghế sofa.
Cô chần chừ một lúc, vẫn lấy điện thoại ra xem tin tức của Ninh Tôn, công ty Ninh Tôn không có bất kỳ giải thích gì, dường như là muốn xử lý lạnh giống như trước đây.
Thực sự chuyện này xử lý lạnh cũng tốt, suy cho cùng dân chúng cũng có thể nhìn ra được, tin tức đều là vớ vẩn.
Chỉ là Hứa Thanh Du cứ nghĩ đến chuyện này sốt ruột, chuyện gì đều muốn tìm đến Ninh Tôn, mà đa số chuyện của Ninh Tôn lại không thể giải quyết trực diện.
Hứ Thanh Du hơi có thái độ bao che cho người mình, chính là cảm thấy Ninh Tôn bị ức hiếp.
Cô có chút nghiến răng nghiến lợi, mọi người cùng phát triển tốt không tốt sao, vì sao phải dùng một số thủ đoạn xấu xa đâm chọc mờ ám ở sau lưng.
Hứa Thanh Du vẫn luôn nằm ở ghế sofa cho đến khi gần đến giờ, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Điều khiến cô không ngờ đến chính là trùng hợp lúc cô vừa đón xe đi cổng công ty, thì đúng lúc Tống V cũng lái xe đưa Viên Sơ đi làm.
Ba người lại ở cổng chạm mặt nhau.
Viên Sơ đặc biệt nhiệt tình: “Aiya, Tiểu Du, nào nào nào, chúng ta cùng nhau đi vào trong.”
Hứa Thanh Du mím môi không nói gì, Viên Sơ quay đầu vẫy tay với Tống Kình Vũ: “Có thời gian thì chúng ta lại hẹn nhau.”
Tống Kình Vũ “ừ” một tiếng, sau đó chuyển ánh mắt về hướng Hứa Thanh Du.
Ánh mắt anh ta nhìn về hướng Hứa Thanh Du mười phần ôn nhu, thực sự cũng không phải cố ý cho Viên Sơ thấy, đó thực sự là những cảm xúc mà chính một người thực sự muốn bày tỏ.
Anh ta cười với Hứa Thanh Du: “Nếu có thời gian thì hẹn ăn một bữa cơm.”
Dưới tình huống này Hứa Thanh Du không cách nào có thể từ chối được, cô liền gật gật đầu: “Được.”
Tống Kình Vũ ra hiệu cô đi vào đi, Hứa Thanh Du xoay người đi vào trong công ty, Viên Sơ đứng ở tại chỗ vài giây, rồi mới xoay người đi vào.
Lúc đi đến thang máy, Hứa Thanh Du cố ý đi đến thang máy công cộng đứng, thang máy công cộng sắp đi xuống tầng dưới.
Đợi lúc Viên Sơ đi đến bên cạnh cô, thang máy công cộng chạy đến tầng một, mở cửa ra.
Thang máy chuyên dụng ở bên cạnh cũng đang mở, Viên Sơ nhìn, đi đến chỗ Hứa Thanh Du, cùng cô đi vào thang máy, đợi sau khi thang máy đóng của lại rồi, cô ta mới mở miệng nói trước: “Cảm thấy anh Tống đối với cô thật sự rất tốt.”
Cách nói chuyện nói bóng nói gió này của cô ta, Hứa Thanh Du rất không thích, cô quay đầu nhìn Viên Sơ: “Tại sao lại cảm thấy vậy?”
Viên Sơ cười haha: “Anh ấy đối với người khác cũng không có dịu dàng như vậy.”
Hứa Thanh Du cũng cười một tiếng, không cười không nóng mỉm cười: “Vậy cô là chưa từng thấy qua dịu dàng thực sự, ngày nào đó để cô nhìn thấy cảnh tôi và Ninh Tôn nhà tôi sống chung, cô sẽ biết được.”
Viên Sơ ngừng lại, rõ ràng có thể cảm nhận được lời nói của Hứa Thanh Du có một chút sắc bén.
Thực sự dựa vào địa vị của hai người các cô ở công ty, Viên Sơ là không sợ Hứa Thanh Du, nhưng hiện tại kẹp vào một Tống Kình Vũ, cô ta không quá dám cùng Hứa Thanh Du chạm mặt chính diện.
Cũng không phải không dám, chủ yếu là không muốn.
Mặc dù Hứa Thanh Du đi cửa sau mà vào, cô ta cũng giống như vậy, Hứa Thanh Du có quan hệ tốt với Giang tổng, quan hệ giữa cô ta và Giang tổng cũng không tệ.
Nhưng ở chỗ Tống Kình Vũ, cô ta luôn cảm thấy bản thân cần phải trốn tránh mũi nhọn Hứa Thanh Du.
Vì vậy cho dù ngữ khí Hứa Thanh Du nói chuyện khiến cô ta không thích, cô ta cũng phải nhẫn nhịn xuống.
Đợi thang máy dừng ở tầng trên, Hứa Thanh Du đi ra trước, cũng không quay đầu chào hỏi Viên Sơ, trực tiếp đi về hướng văn phòng của mình.
Viên Sơ đợi một chút mới đi ra khỏi thang máy, đứng ở cửa thang máy, quay đầu nhìn bóng lưng Hứa Thanh Du.
Sự ôn hòa và nụ cười trên mặt cô ta đều biến mất, chỉ nhếch khóe môi, nhưng biểu cảm nhìn có vẻ cũng không vui vẻ gì.
Hứa Thanh Du trở lại vị trí của mình lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ, tâm trạng cô đặc biệt không tốt lắm, một phần là môi trường làm việc khiến cô rất bực mình, phần còn lại chính là chuyện của Tống Kình Vũ, buổi trưa cô nghĩ liền có chút khó chịu.
Bộ dạng như vậy linh cảm cũng không ra làm sao, vẽ một lúc, cô vo tờ giấy thành một cục ném sang bên cạnh, tâm tình cả người có chút sốt ruột.
Cuối cùng cô dứt khoát dừng lại, dựa lưng vào ghế, khiến cho bản thân thư giãn trước.
Ngồi như vậy một lúc, điện thoại cô rung lên, có người gửi tin nhắn đến.
Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra xem, số điện thoại cô không quen, cô ấn mở tin nhắn, sau đó có chút buồn cười.
Tin nhắn là Tôn Yên gởi đến, chủ yếu là giải thích với cô tin tức ở trên mạng, giải thích quan hệ của cô ta và Ninh Tôn, nói tất cả tin tức đều là giả, cô ta với Ninh Tôn cái gì cũng không có, bảo Hứa Thanh Du tin bọn họ.
Hứa Thanh Du không biết Tôn Yên tại sao lại biết được số điện thoại của mình, nhưng cảm thấy hành động này của cô ta rất có ý nghĩa.
Cô ta có lẽ là chưa từng đối mặt những chuyện như vậy, thực sự loại chuyện này không cần biết phải đi giải quyết với bất kì ai.
Chỉ cần không làm chuyện hổ thẹn với lương tâm, mặc cho bên ngoài tuyên truyền ra sao, sừng sững bất động sẽ tốt.
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ, vẫn trả lời tin nhắn lại cho cô ta.
Cô nói cô biết những tin tức này là giả, cũng không quan tâm, bảo Tôn Yên quay phim thật tốt, không cần nghĩ nhiều.
Sau đó Tôn Yên lại gởi tin nhắn đến cho cô, lần này chỉ là nói khách sáo, nói là có thời gian cùng nhau ăn cơm.
Hứa Thanh Du gửi lại một chữ được, cuộc nói chuyện của hai người cũng tới đây là kết thúc.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, cảm thấy tâm trạng của bản thân tốt hơn rất nhiều, trạng thái cũng khôi phục không ít, thế nên tiếp tục cúi đầu làm việc.
Tôn Yên bên kia đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Ninh Tôn, chậc chậc mấy tiếng, sau đó mới nói: “Vợ anh hơi có chút lạnh lùng nha.”
Ninh Tôn cũng không cần xem tin nhắn của Tôn Yên và Hứa Thanh Du gửi cho nhau, gần như có thể đoán được phản ứng của Hứa thanh Du là như thế nào.
Anh cong khóe môi lên: “Cô ấy đối với người khác rất lạnh lùng.”
Cũng chỉ đối với anh, quấn dính, dịu dàng ngọt ngào.
Ngược lại Ninh Tôn rất thích dáng vẻ này của Hứa Thanh Du, tất cả mặt dịu dàng đều hiện ra ở trước mặt anh.
Sau đó Tôn Yên thở dài: “Thật, nếu có thời gian anh dẫn theo vợ anh, tôi dẫn theo bạn trai tôi cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Ninh Tôn chuyển mắt nhìn Tôn Yên, khoảng thời gian anh và Tôn Yên quen biết, cũng chỉ là quan hệ mấy ngày nay hơi tốt một chút, trước đó thực sự đều là quen biết hời hợi.
Đừng nhìn những cảnh quay tưởng chừng rất ngọt ngào nhưng thực chất chúng đều là giả, đều là hiệu ứng chỉnh sửa.
Lúc đó quan hệ của hai người người ngay cả quan hệ bạn bè bình thường cũng không có, quan hệ thực tốt, là sau khi Tôn Yên tìm anh thổ lộ tiếng lòng.
Chỉ là ai biết được, quan hệ hai người hơi tốt một chút, liền bị bên ngoài lấy ra viết báo.