Cố Tư híp mắt hỏi Chương Tự Chi: “Vậy bây giờ có thể xóa bỏ hoàn toàn ngân hàng được không?”
Chương Tự Chi cười ha ha nói: “Chuyện này đã gần xong rồi, tôi nghe Lương Ninh Như nói, chứng cứ vẫn còn khá đầy đủ, rất nhiều người bên trong đã bị bắt.”
Nghe Lương Ninh Như nói sao?
Đây là một điểm quan trọng, Cố Tư đã có thể nắm bắt được trọng điểm.
Cô tiếp tục: “Vậy là mối quan hệ giữa anh và Lương Ninh Như đã dịu bớt đi rồi đúng không?”
Chương Tự Chi rít lên: “Điểm cô chú ý sao lại khác người vậy hả? Tôi và người phụ nữ đó chỉ là hợp tác, cô hiểu không hả, chuyện lần này quan trọng như vậy, đương nhiên cả hai chúng ta đều phải bỏ đi những khúc mắc trước đây, chỉ là tôi vẫn thấy cô ta rất chướng mắt.”
Cố Tư nói: “Cô ấy cũng coi thường anh thôi.”
Một câu nói của cô khiến anh ta mất lúc lâu không nói lại được câu nào.
Cố Tư suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Sau đó đã có chuyện gì xảy ra ở ngân hàng vậy?”
Chương Tự Chi thấy cô chuyển chủ đề nên tiếp tục trả lời.
Anh ta nói: “Ngân hàng tư nhân đó nhìn từ bên ngoài thì không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ có thể phong tỏa một hàng lậu. Bây giờ một số tài khoản đã bị phát hiện để chia sẻ hàng hóa bị đánh cắp, thì những người liên quan đều phải bị bắt. Tôi nghe Lương Ninh Như nói rằng lần này có rất nhiều người liên quan đến đồ bị ăn cắp.”
Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trước tiên tôi đã bắt được một số người. Những người này khá kín miệng, hơn nữa bọn họ đã thông đồng với nhau từ trước nên khá khó để chia rẽ, chưa có tiến triển gì mới. Nhưng bây giờ những người này rõ ràng đã bị bắt giữ, không có cách nào để phòng thủ, vì vậy để xem có thể có lời nào có thể đả động đến nhà họ Tùy hay không.”
Cố Tư nói: “Được rồi, tôi chỉ mong việc của mọi người đều thuận lợi.”
Cố Tư rõ ràng là không quá nhiệt tình, Chương Tự Chi ở đầu bên kia cảm thấy hơi sửng sốt: “Sao vậy? Tôi nghĩ cô sẽ tò mò và muốn biết một số tin tức nội bộ chứ.”
Cố Tư mỉm cười: “Quên đi , Tôi không muốn biết nhiều làm gì, biết nhiều quá, chỉ càng khiến tôi thêm lo lắng đến nóng ruột, đối với đứa trẻ trong bụng tôi rất không tốt, không biết chuyện gì mới có thể vui vẻ sống qua ngày được.”
Thực sự là một giác ngộ rất lớn nha.
Chương Tự Chi gật đầu: “Đúng vậy, cô nói rất đúng, vậy thôi, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa, cô nghỉ ngơi thật tốt, đợi sau khi tôi cùng A Uyên xử lý tốt mọi chuyện, tương lai cuộc sống của cô sẽ suông sẻ hơn.”
Thời điểm chuẩn bị ngắt máy, Cố Tư nhanh nhẹn hỏi anh ta: Đúng rồi, mối quan hệ giữa anh và cô Lương phát triển thế nào rồi?”
Chương Tự Chi có chút không khống chế được trực tiếp lên tiếng khinh miệt: “Cái gì mà quan hệ giữa tôi và cô Lương phát triển thế nào rồi? Tôi cùng cô ta chẳng có quan hệ gì cả, Tiểu Tư, đừng nói bừa, tôi cùng người phụ nữ đó không hợp, tôi khinh cô ta.”
Cố Tư nói: “Tôi thực sự rất tò mò, không biết cô gái nào mới được anh coi trọng đấy.”
Chương Tự Chi nghĩ một lúc rồi nói:” Cô đợi đấy, hai ngày nữa tôi sẽ cho cô xem.”
Sau đó anh ta tự nhủ: “Việc tìm phụ nữ không có là chuyện gì khó cả.”
Cố Tư không muốn tiếp tục đả kích Chương Tự Chi nữa, liền nói hai câu lấy lệ rồi cúp điện thoại.
Cô vẫn chưa ngủ đủ nên lại chui vào chăn tiếp tục ngủ.
Chương Tự Chi ở bên kia cúp điện thoại, ngả người ra ghế, trong đầu suy nghĩ ra vài ý tưởng.
Gần đây, khi bị hỏi về bạn gái của mình anh ta thực sự rất khó chịu.
Có thể đây là chuyện sẽ gặp phải khi đến độ tuổi này.
Chương Tự Chi suy nghĩ một lúc, cảm thấy rằng thực sự bên cạnh anh ta nên có một người phụ nữ.
Không khó để anh ta tìm được một người phụ nữ, thân phận của Chương Tự Chi ở nơi này, rất nhiều phụ nữ đang săn đón anh ta, đều muốn bổ nhào lên người anh ta.
Chương Tự Chi suy nghĩ về nó một lúc rồi trong lòng liền nảy lên một ý tưởng.
Đã có ý tưởng thì tự nhiên sẽ đi thực hiện nó.
Chương Tự Chi thay quần áo và đi ra ngoài.
Trì Uyên bên kia bận bịu ở công ty một lát, sau đó liền rời công ty.
Trì Chúc cũng đi ra ngoài, chắc là cùng Phương Tố đi nhận chứng chỉ.
Không lâu sau khi xe của Trì Uyên lái ra ngoài, anh nhận được điện thoại của cấp dưới, nói rằng đã có thể khoanh vùng được khu vực của Tùy Mị.
Cấp dưới nói rằng Tùy Mị bị nhốt trong một trang trại ở ngoại thành. Cách đó không xa là đường ray xe lửa, Cố Tư nghe thấy tiếng động, chắc là tiếng xe lửa. Nhiều người xung quanh làm chứng đã thấy Tùy Mị, chiếc điện thoại chắc hẳn đã bị ông cụ lấy mất.
Trì Uyên nói: “Tôi biết rồi.”
Anh lập tức gọi những người cấp dước khác phân phó công việc, người cấp dưới kia cũng là người thông minh, nói xong liền biết phải làm thế nào.
Trì Uyên lái xe đến kho hàng, trong kho vẫn còn một ít người, những người này đã mất đi vẻ kiên cường ban đầu.
Trì Uyên cho bọn họ một khoảng thời gian, bọn họ bây giờ chỉ nghĩ có người nào đó nhanh chóng đến hỏi bọn họ, để kể hết tất cả mọi chuyện ra ngoài, sau đó nhanh rời khỏi nơi ma quái này.
Trì Uyên đến kho hàng, bước xuống xe đi tới cửa, anh cũng không có sốt ruột mà đi vào, trước tiên đứng bên cạnh hút một điếu thuốc.
Người đàn ông bên cạnh mở cửa đi vào, nói gì đó với người bên trong, lúc đi ra ngoài liền nghe thấy người bên trong gọi tên mình, nói có điều muốn nói với anh.
Không mất nhiều thời gian để đảo ngược vai trò, trước đây anh muốn biết mọi chuyện nhưng những người đó không chịu khai, bây giờ những người đó đang khóc lóc van xin muốn nói cho anh biết.
Trì Uyên lang thang bên ngoài một lúc trước khi bước vào, những người đó nhìn thấy anh như thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Trì Uyên đưa tay kéo ghế ngồi xuống: “Từng người một đi. Đây là cơ hội cuối cùng. Các người phải biết rằng, nếu lần này không khiến cho tôi hài lòng, thì có lẽ các người sẽ không có cơ hội để ra khỏi đây nữa đâu.”
Anh không sợ những người này khi họ ra ngoài sẽ cắn lại anh.
Nếu nói chuyện gì đó khác lạ ở đây thì, anh cũng đã nắm rõ được nhược điểm của những người này ở trong tay.
Khi những người này được đưa vào đây, khuôn mặt của họ đều hồng hào, nhưng bây giờ tất cả đều vàng và gầy.
Tất cả đều có vẻ rất sa sút.
Đặc biệt là trong mắt họ không còn vẻ sáng lạng như lúc ban đầu nữa.
Trì Uyên rất giỏi trong việc hành hạ mọi người, bây giờ khi nhìn thấy họ, anh liền bật cười.
Cố Tư ở bên kia đã dậy thu dọn đồ đạc rồi xuống nhà ăn cơm, sau đó lại lấy điện thoại ra gửi cho Tùy Mị một tin nhắn.
Lần này chẳng có phản ứng gì.
Vậy nên người cầm di động của cô ta không có ở bên cạnh.
Nói cách khác, bây giờ chỉ có người canh trừng bên người cô ta.
Đây thực sự là một cơ hội tốt.
Cố Tư vội vàng gửi một tin nhắn nói chuyện này cho Trì Uyên.
Trì Uyên không có trả lời, cô lại nghĩ đến chuyện khác.
Nếu là trước đây, trong một thời gian dài Trì Uyên không trả lời tin nhắn của cô, Cố Tư chắc chắn sẽ rất tức giận.
Hoặc là khi Trì Uyên quay lại cô nhất định sẽ tức giận với anh, nhưng bây giờ, đặc biệt là ngày hôm qua, khi nhìn thấy vạt áo dính máu của Trì Uyên, tâm tình cô ngay lập tức thay đổi.
Thực ra, tin nhắn có được trả lời đúng lúc hay không không quan trọng, điều quan trọng là anh được an toàn.
Cuộc đời tổng cộng cũng chỉ sống được mấy thập kỉ, tại sao lại lãng phí thời gian ngắn ngủi đó vào những cuộc cãi vã chứ.
Cô cảm thấy suy nghĩ của mình dường như đã phát triển lên một tầng cao mới.
Nó đã đạt đến độ cao mà trước đây cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng được.