Ninh Tôn nói chuyện phiếm với Chương Tự Chi một lúc lâu, cho đến khi Lương Ninh Như gọi Chương Tự Chi giúp đỡ cái gì đó, hai người mới cúp điện thoại.
Sau đó Ninh Tôn trở lại phòng, khi đó Hứa Thanh Du dựa vào đầu giường, lướt xem điện thoại.
Không cần nhìn Ninh Tôn cũng có thể đoán được cô ấy đang xem gì, đó hẳn là tin tức về cái chết của Trang Lệ Nhã.
Hứa Thanh Du cau mày, vẻ mặt của cô ấy trông cực kỳ nghiêm túc.
Ninh Tôn đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay nhéo cặp má phúng phính của Hứa Thanh Du: “Sao em lại chăm chú thế làm gì, nghĩ thoáng một chút đi, không cần lo lắng, hiện tại bên ngoài có xảy ra chuyện gì, đối với chúng ta cũng không có quan hệ.”
Anh đưa tay chạm xuống xương quai xanh của Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du cũng hiểu ý anh.
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn Ninh Tôn: “Anh thực sự không lo lắng chút nào sao. Em thấy trên mạng chín người mười ý, ai cũng tham gia đồn đoán vụ án này. Anh có muốn xem qua một xíu không? Để em tìm mấy bài viết liên quan cho anh. Mấy người đó năng lực cũng không kém tí nào đâu, có thể suy diễn loạn lên như vậy cũng là rất giỏi tưởng tượng đó!”
Ninh Tôn không muốn nhìn thấy những thứ đó, anh chỉ muốn nhìn thấy Hứa Thanh Du bây giờ.
Vì vậy, anh vỗ về Hứa Thanh Du: “Đừng lo lắng về những gì người khác nói, chỉ cần sống cuộc sống của chúng ta là được.”
Nói xong, tay anh vuốt ve dọc theo cổ của Hứa Thanh Du đi xuống: “Đêm tình đẹp đẽ như thế, em xác định muốn phí phạm thời gian vào mấy thứ vô bổ như này sao.”
Hứa Thanh Du có vẻ bất lực nhìn Ninh Tôn: “Này, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện đấy thôi à? Cứ nhìn thấy anh là em thấy hiện mấy chữ không đứng đắn lên trên mặt rồi!”
Ninh Tôn cười ra tiếng: “Đây là em nói đấy nhé.”
Anh ấy do dự một lúc, lại nói thêm: “Nhưng những gì em nói có vẻ khá đúng đấy chứ. Anh cảm thấy mỗi lần nhìn thấy em,anh có cảm giác rất đặc biệt, em nói xem anh phải làm sao bây giờ?”
Tự anh cũng thấy rất kỳ lạ, Ninh Tôn cảm thấy mình cũng là một người lịch sự đàng hoàng, hầu như rất ít khi anh buông ra lời cợt nhả với người khác.
Nhưng khi đối mặt với Hứa Thanh Du, tất cả những gì anh ta nghĩ đến là chuyện quan hệ giữa nam và nữ.
Những điều này không thể kiểm soát được và thuộc về bản năng của cơ thể mỗi người.
Hứa Thanh Du khịt mũi ra vẻ giận dỗi, nhưng cô cũng biết mình đã xa Ninh Tôn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đến được với nhau vào đêm nay, nếu đêm nay hai người họ không tận dụng thời gian nhanh lên thì không biết lần sau gặp lại là bao lâu nữa.
Cô xuống giường, cả mặt nghiêm túc, nhưng vẫn hợp tác nói: “Em đi tắm trước, anh chờ một chút.”
Như chỉ đợi câu nói đó, Ninh Tôn liền đi theo Hứa Thanh Du đi về phía phòng tắm: “Vậy cùng nhau tắm đi. Anh tình cờ vẫn chưa được tắm rửa.”
Dù nói rằng chỉ muốn cùng nhau tắm rửa, nhưng đã cùng nhau đi vào, hai người họ có phát sinh chuyện gì trong đấy cũng chỉ có trời biết đất biết, hai người họ biết.
Hứa Thanh Du liếc mắt nhìn Ninh Tôn, nhưng chỉ có thể thỏa hiệp: “Đừng nghịch ngợm quá là được.”
Ninh Tôn thật sự không hiểu cái gọi là “nghịch ngợm quá” của Hứa Thanh Du là có ý gì, không phải mọi chuyện kia khi phát sinh trên giường cũng là cao hứng như nhau cả sao?
Đôi khi, chơi nhiều chiêu trò hơn là điều bình thường đối với năng lượng của mình.
Tại sao Hứa Thanh Du lại nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt giận dỗi đó mỗi khi anh nhắc đến chuyện này chứ.
Ninh Tôn bất lực, nhưng chiếu lệ vẫn đáp lại: “Ừm, anh biết, anh biết rồi mà.”
Anh nói rằng anh biết rồi, nhưng khi vào phòng tắm, Hứa Thanh Du biết rằng lời cảnh cáo vừa rồi đều là vô ích.
Ninh Tôn thực sự hóa thú mỗi lần như thế, hoàn toàn không để ý tới những lời hứa hẹn mấy phút trước của mình.
Hứa Thanh Du chịu không nổi, muốn dừng lại giữa chừng, nhưng trong lòng lại do dự.
Cô và Ninh Tôn không gần gũi thân mật với nhau trong một thời gian dài, cô có thể hiểu được dáng vẻ vội vàng gấp rút như vậy của Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du do dự một lúc, cô khẽ đấm lên cánh tay của Ninh Tôn, rồi từ từ vòng tay đặt lên vai anh, ôm lấy anh lại gần mình hơn.
Chỉ là phòng tắm thực sự không tốt lắm để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, sau khi vội vàng kết thúc, Ninh Tôn trực tiếp bế Hứa Thanh Du ra khỏi phòng tắm rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Hứa Thanh Du giữ được lí trí tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô vội vàng đẩy ngực Ninh Tôn hỏi anh: “Cửa phòng đã khóa chưa anh?”
Ninh Tôn cười: “Đừng lo lắng, đã khóa rồi.”
Vừa rồi, trước khi anh đi theo Hứa Thanh Du vào phòng tắm, anh đã tiện tay khóa trái cửa ngay lúc đó.
Mặc dù không nghĩ Mẹ Ninh sẽ gõ cửa phòng anh giờ này, nhưng anh cũng biết Hứa Thanh Du khá rụt rè và dễ ngượng ngùng, vì vậy cô ấy nhất định sẽ hỏi câu này.
Nên anh ấy đã lo liệu mọi thứ từ trước.
Hứa Thanh Du cứ như vậy nhẹ nhõm thở ra một hơi, hai tay đặt ở trên ngực Ninh Tôn, giọng nói vừa mềm vừa yếu, nghe có chút đáng thương: “Anh thương hoa tiếc ngọc mà nhẹ tay chút nha, không em thực sự không chịu nổi đâu!”
Ninh Tôn kiên nhẫn cúi đầu hôn lên môi cô, giọng điệu nghe như đã chịu đựng quá lâu: “Anh hứa sẽ nhẹ nhàng mà!”
Nam nữ có sức khỏe khác nhau và khả năng chịu đựng cũng khác nhau, Hứa Thanh Du cảm thấy Ninh Tôn như muốn xé xác mình ra vậy.
Cuối cùng, toàn thân cô trở nên mông lung, rối loạn, cho dù có mở to mắt cũng không nhìn thấy trần nhà.
Thế giới trong mắt cô giờ đã trở nên mờ ảo, tất cả mọi thứ như đang quay cuồng xung quanh.
Hứa Thanh Du không biết khi nào cuộc chiến ấy kết thúc, cô chỉ biết rằng chuyện này đã kéo dài rất lâu.
Cuối cùng, cô cảm thấy mình như đã ngất xỉu vài lần, và bị ép tỉnh lại, sau đó lại bị Ninh Tôn mấy lần nữa ép đến sức cùng lực kiệt.
Trải qua chết đi sống lại vài lần như vậy, Hứa Thanh Du cuối cùng nhắm mắt lại, thân thể càng ngày càng tê dại, cho đến cuối cùng trực tiếp ngủ thiếp đi.
Mặc dù Hứa Thanh Du không cần phải dùng quá nhiều sức lực, nhưng cô vẫn vô cùng mệt mỏi. Giấc ngủ này ngủ mê man không mộng mị cho đến tận sáng hôm sau.
Ngày hôm sau, Ninh Tôn vẫn phải đến phim trường quay phim, vì vậy anh dậy từ rất sớm.
Hứa Thanh Du nghe thấy giọng nói của anh thì thầm bên tai, nhưng cô chỉ lăn qua lăn lại, mắt cũng không thèm mở ra, lầm bầm nói: “ Trời đã sáng rồi sao?”
Thật ra cô cảm thấy mình chỉ mới ngủ một chút, còn chưa được bao lâu, vừa nhắm mắt thiếp đi một lát mà trời đã sáng rồi.
Cô hơi mệt và không muốn cử động chút nào.
Ninh Tôn nói xong đứng dậy đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi ra thay quần áo.
Một lúc sau, Hứa Thanh Du lại chìm vào giấc ngủ.
Ninh Tôn cũng biết tối hôm qua mình vần vò Hứa Thanh Du có chút tàn nhẫn, anh đi tới bên giường, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hứa Thanh Du, sau đó cúi người hôn cô một cái, rồi mới yên tâm xoay người rời khỏi phòng.
Hứa Thanh Du không thể dậy sớm, nhưng Mẹ Ninh đã thay vào đó dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng cho Ninh Tôn.
Mẹ Ninh dường như biết Ninh Tôn đi làm, nhanh tay hơn một chút, vội vàng liền mang điểm tâm sáng ra cho Ninh Tôn, lại chuẩn bị một phần cơm trưa để anh ấy có thể mang theo ra ngoài.
Mẹ Ninh cũng không hỏi tại sao Hứa Thanh Du hôm nay thức dậy muộn hơn mọi hôm, có lẽ bà cũng lờ mờ đoán được đêm hôm qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì.
Lúc hai người ngồi ăn cơm, mẹ Ninh hỏi Ninh Tôn về kế hoạch tiếp theo của anh, hợp đồng của anh sắp hết hạn, công ty bên kia cũng sẽ sớm cho bộ phận nhân sự đến thương thảo kế hoạch kế tiếp co tương lai của anh.
Mẹ Ninh hỏi Ninh Tôn rằng anh đã có dự tính gì cho tương lai chưa.
Ninh Tôn không nghĩ ngợi gì, mà dự định sau khi hợp đồng lần này kết thúc, anh muốn dừng lại để có thời gian nghỉ ngơi cho tốt.
Anh muốn tạm thời triệt để hoàn thành xong tất cả các công việc.
Vì vậy Ninh Tôn lắc đầu: “Trước hết hãy dừng những thứ này lại đi, dù sao hợp đồng cũng sắp hết hạn, nhữngdự án này cũng không còn là của con nữa!”
Mẹ Ninh dường như cảm thấy có chút đáng tiếc: “Không biết có bao nhiêu người đang tranh cướp những cơ hội như công việc của con hiện giờ. Dự án con đang đảm nhiệm bây giờ như nước sống thuận buồm xuôi gió đến nhiều không kể, đột nhiên con muốn dừng lại như vậy, có không ít kẻ vui mừng phát điên đấy!”
Ninh Tôn cười: “Con chẳng quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Dù có để cho họ một vài tài nguyên thì có sao chứ, con người ta phải là từ thực lực và chất riêng của mình mà đi lên. Nếu cứ dựa vào hình mẫu của người khác để bắt chước sao mà khá được. Con cũng không thể chỉ vì muốn chặt đứt con đường phát triển của người khác mà nhảy nhót, xoay vòng trong cái giới này mãi được. Cho dù có liều cái mạng này, đằng nào cũng không thể ngăn các tài năng khác vượt mình được cơ mà.”
Ninh Tôn nói đúng. Mẹ Ninh cũng biết, nhưng bà vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc: “Ít người cũng chỉ mới debut được vài năm như con mà có thể đột ngộ rút khỏi giới giải trí lộn xộn này lắm.”
Người khác là người khác, anh là anh, Ninh Tôn không bao giờ dùng người khác để đặt thành cái bóng cho mình phải đi theo.
Những gì anh ấy muốn làm là được sống thật với chính bản thân, chỉ sống vì bản thân anh mà thôi.