Bà cụ vừa nhắc đên Lương Ninh Như, vẻ mặt của Chương Tự Chi thay đổi ngay lập tức.
Cũng không phải là hoàn toàn trở nên khó chịu, chẳng qua là anh ta đã không còn cười nữa.
Cố Tư liếc mắt một cái là lập tức nhìn ra có vấn đề. Cô mím môi, cười như không cười nhìn Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi mới nói, “Cô ấy hơi bận một chút ạ. Lần sau cháu mà gặp cô ấy thì rủ cô ấy đến đây sau vậy.”
Bà cụ gật đầu, “Cũng không biết cô ấy với bạn trai tình cảm như thế nào rồi?”
Bà cụ vừa nói như thế, Chương Tự Chi mới giật mình nhớ đến một chuyện khác.
Đúng vậy, Lương Ninh Như cũng có bạn trai.
Mọi chuyện không hề đơn giản giống như anh ta nghĩ như vậy. Lúc trước anh ta nghĩ chỉ cần giải quyết mối quan hệ giữa anh ta và Từ Giai Ninh là mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Nhưng anh ta lại quên mất bên chỗ Lương Ninh Như cũng có một cái phiền phức.
Nghĩ đến chuyện này làm Chương Tự Chi càng thêm bực bội.
Lương Ninh Như càng ngày càng chướng mắt anh ta mà anh ta lại càng ngày càng thích người đó.
Đây quả thật là tự chuốc khổ vào thân mà.
Bà cụ biết Chương Tự Chi cũng trả lời không được bao nhiêu chuyện của Lương Ninh Như nên lại hỏi tình hình của ông Chương.
Bọn họ cũng chỉ biết là ông ta đã nhập viện nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không biết rõ lắm.
Chương Tự Chi bật cười, “Sức khỏe ông già nhà cháu tốt lắm ạ, ba vẫn còn ăn ngon uống tốt lắm.”
Chương Tự Chi vô cùng nghi ngờ lần này ông Chương nhập viện là ông ta đang lừa anh ta thì có.
Hôm nay anh ta đi thăm ông ta thì thấy sắc mặt ông ta rất hồng hào lại còn giọng nói vang dội rõ ràng, nhìn qua nhìn lại cũng nhìn không ra ông ta đang có vấn đề về sức khỏe mà.
Bà cụ Trì gật đầu, “Không có chuyện gì là tốt rồi. Đến tuổi này rồi thì cũng không nói trước được sức khỏe sẽ như thế nào đâu, các cháu đến thăm ông ấy nhiều vào.”
Chương Tự Chi gật đầu một cái nói câu cháu biết rồi ạ.
Bà cụ nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi rồi đột nhiên lại nói, “Đúng rồi, Tự Chi, cháu và bạn gái tiến triển như thế nào rồi? Có phải ba cháu cũng đang lo sốt vó chuyện của hai đứa không vậy?”
Chương Tự Chi nghe bà cụ nói như vậy thì ngừng một chút, anh ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Ông cụ Chương đương nhiên rất lo chuyện này, nếu không thì ông cụ cũng sẽ không mở miệng ngậm miệng toàn là chuyện hôn nhân đại sự của anh ta.
Nhưng với tình hình bây giờ thì không phải người khác cứ sốt ruột thì sẽ có ích.
Bây giờ anh ta và Từ Giai Ninh hoàn toàn không thể nào mà tiếp tục nổi nữa.
Anh ta đang định nói cho rõ ràng hết mọi chuyện với Từ Giai Ninh.
Trong chuyện này, anh ta đã sai ngay từ đầu rồi. Bây giờ nghĩ lại, anh ta chắc là đã không có tình cảm đặc biệt gì với Từ Giai Ninh, bởi vì anh ta không thèm để ý cho nên lúc bên nhau mới không có gánh nặng trách nhiệm.
Anh ta không hiểu những điều này cho nên đã hiểu lầm đó là thích.
Là do anh ta tiếp xúc với phụ nữ quá ít nên không có kinh nghiệm.
Cố Tư liếc mắt một cái là nhìn ra ngay Chương Tự Chi đang cảm thấy do dự đối với vấn đề này.
Cô nhanh chóng mở miệng nói thay anh ta, “Tự Chi và cô Từ bên nhau cũng chưa lâu lắm. Bình thường thì nên tiếp tục quen nhau thêm một thời gian nữa rồi mới có thể biết tiếp theo sẽ như thế nào. Cháu cảm thấy không nên quá vội vàng đi đến quyết định cuối cùng được.”
Chương Tự Chi vội vàng gật đầu, “Đúng vậy ạ, cháu cũng nghĩ như vậy đấy ạ .”
Ba người ngồi ở đây tán gẫu một lát rồi bà cụ lại đi lên lầu nghỉ ngơi như mọi khi.
Dưới lầu cũng chỉ có Cố Tư và Chương Tự Chi.
Lúc này Chương Tự Chi mới bỏ xuống ý cười giả phải mang lên từ nãy tời giờ.
Cố Tư thở dài một hơi, “Làm sao vậy Lão Chương? Anh cãi nhau với cô Từ rồi à?”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Cố Tư, “Rõ ràng như vậy sao?”
Cố Tư gật đầu, “Vừa mới nói đến cô ấy vẻ mặt anh lập tức trở nên là lạ. Có chuyện gì vậy? Tôi thấy cô gái đó rất quấn quýt với anh mà. Nhìn qua cô ấy sẽ không cãi nhau với anh mới đúng.”
Chương Tự Chi ngả người ra sau dựa lưng vào ghế sô pha, anh ta thở dài thườn thượt, giọng nói cũng thấp xuống, “Không phải cãi nhau, cũng là bởi vì không cãi nhau cho nên tôi mới thấy không thoải mái.”
Bởi vì từ đầu đến cuối Từ Giai Ninh vẫn luôn né tránh đề tài của anh ta. Anh ta thà rằng Từ Giai Ninh trực tiếp đối mặt với anh ta rồi cãi nhau với anh ta vài câu còn hơn.
Sau đó anh ta mới có thể mượn cơ hội nói ra mọi chuyện cho rõ ràng được.
Bây giờ Từ Giai Ninh đang ở trong tình trạng hoàn toàn không muốn đề cập đến chuyện đó. Cô ta né tránh đến mức có mấy câu anh ta thật sự không có cách nào nói thẳng ra được.
Cố Tư bật cười, “Sao vậy? Anh còn có xu hướng tự chuốc khổ vào thân à?”
Chương Tự Chi suy nghĩ kỹ một hồi lâu rồi cuối cùng anh ta quay đầu nhìn Cố Tư, “Tôi cảm thấy hình như tôi không thích Từ Giai Ninh.”
Sau khi nói xong Chương Tự Chi chép miệng, anh ta giải thích lại, “Cũng không phải là tôi không thích cô ấy, chỉ là có lẽ tôi không có cảm giác thích giữa nam và nữ đối với cô ấy. Tôi đúng là thích cô ấy, lúc tôi đi cùng cô ấy tôi không thấy áp lực gì cả, không cảm thấy phải gánh vác cái gì, rất thoải mái tự tại. Nhưng loại thích này lại không giống với cảm giác thích như giữa những người yêu nhau lắm.”
Anh ta nói một hồi anh ta cũng tự cảm thấy hơi khó hiểu, cuối cùng anh ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Cố Tư, “Cô hiểu ý tôi đúng không?”
Cố Tư cong khóe miệng. Cái tên đầu óc rùa bò này cuối cùng cũng có thể tự ngẫm ra rõ ràng một vài vấn đề rồi.
Chương Tự Chi có chút bực bội, anh ta nắm tóc, “Bây giờ trong lòng tôi thật sự rất rối.”
Cố Tư hỏi anh ta một vấn đề khác, “Sao anh lại đột nhiên cảm thấy mình không thích cô Từ vậy? Chẳng lẽ anh phát hiện ra bản thân có cảm giác thích thật sự với một người khác à?”
Cô vừa hỏi ra vấn đề này, Chương Tự Chi lập tức thấy xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui.
Sao anh ta dám nói với Cố Tư anh ta thích Lương Ninh Như được chứ? Lúc trước anh ta đã không ít lần mắng Lương Ninh Như trước mặt Cố Tư cơ mà.
Lúc đó anh ta mắng đến suýt đào luôn gia phả tổ tông mười tám đời nhà Lương Ninh Như ra mắng cho hả giận luôn ấy chứ.
Bây giờ mà lại đi thừa nhận anh ta thích Lương Ninh Như, thì đó thật là một cú tự vả đi vào lòng đất của anh ta luôn thật.
Cố Tư có thể thấy rõ ràng Chương Tự Chi đang xấu hổ. Cô cảm thấy hình như cô đã đoán trúng rồi.
Cố Tư cười, cô cũng không ép anh ta phải nói ra. Dáng vẻ vò đầu bứt tai của cậu chủ nhỏ nhà họ Chương đã cho cô câu trả lời rồi.
Cố Tư đổi đề tài trò chuyện, cô nói về chuyện tiệc sinh nhật của ông hai Tùy.
Lễ sinh nhật diễn ra vào chủ nhật tuần này.
Chọn thời gian cũng thật khéo, vừa lúc vào ngày nghỉ ai cũng có rảnh.
Cũng sẽ có rất nhiều người đến tham dự vào ngày này.
Cố Tư nói người càng nhiều thì càng dễ gây ra sai lầm, đến lúc đó cô cũng sẽ chỉ đi qua lộ mặt một chút, nhưng có lẽ chỉ là hơi đứng đó một lát là rời đi ngay.
Phần còn lại là Lương Ninh Như giả làm cô ở lại.
Cố Tư trầm ngâm thở dài, “Tôi thực sự có chút sợ, lỡ mà có chuyện gì bất thường xảy ra thì tôi thấy có lỗi với cô Lương quá.”
Chương Tự Chi mím miệng và vẻ mặt anh ta cũng trở nên nghiêm túc.
Sao anh ta không sợ loại chuyện này được cơ chứ, bây giờ anh ta ít nhiều cũng có chút hối hận chuyện lúc ấy, anh ta không nên hỏi Lương Ninh Như mới đúng.
Bọn họ có thể nghĩ ra những biện pháp khác, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc để Lương Ninh Như đi mạo hiểm.
Chương Tự Chi suy nghĩ chút rồi nói, “Ngày đó tôi qua gặp cô rồi chúng ta cùng đến nhà họ Tùy. Sau khi cô rời đi thì tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy luôn. Từ đầu đến cuối tôi đều ở với các cô nên nếu làm như thế này chắc là sẽ không khiến ai nghi ngờ đâu. Giữa chừng mà có người qua thì tôi còn có thể giúp một chút.”
Cố Tư gật đầu, “Lão Chương, tôi tin anh. Nhưng mà hình như cô Lương không tin anh lắm thì phải.”
Nhắc tới chuyện này, không phải chuyện này lại quay về chỗ đau của anh ta sao?
Lương Ninh Như không phải không tin anh ta, Lương Ninh Như là ghét anh ta.
Nói nữa, sao người phụ nữ kia có thể ghét anh ta đến mức như vậy được nhỉ?
Anh ta đều có thể thay đổi suy nghĩ, sao Lương Ninh Như lại không thay đổi được vậy?
Cố Tư vuốt ve bụng của cô, “À, đúng rồi. Lão Chương, anh gặp bạn trai của cô Lương bao giờ chưa? Cũng không biết bạn trai cô ấy là người như thế nào nhỉ? Anh ta có thể làm cô Lương coi trọng như vậy thì chắc là anh ta cũng rất ưu tú đúng không?”
Chương Tự Chi xụ mặt một chút, giọng điệu có chút lạnh lùng, “Tôi chưa gặp qua lần nào cả. Lúc trước tôi có nghe Lương Ninh Như nói hình như cô ấy cần có bạn trai hơi gấp, cho nên tôi cảm thấy chắc là người đàn ông đó cũng không có chỗ nào xuất chúng. Chẳng qua là Lương Ninh Như gấp lại vừa lúc gặp phải thế là thành một đôi. Có ưu tú hay không thì cũng chưa có ai thấy cả nên cũng không biết nên nói như thế nào.”
Mấy lời này của anh ta cứ như là anh ta đang ghen vậy.