Trì Uyên nhíu mày nhìn Phương Tố.
Phương Tố trở nên như vậy từ khi nào?
Phương Tố trừng mắt nhìn anh: “Mau ăn đi! Ăn cơm xong thì mang Tiểu Tư ra ngoài đi dạo một chút đi. Mang thai cũng không thể ngồi mãi được, vẫn có thể vận động nhẹ nhàng một chút!
Nói xong bà xua xua tay, dáng vẻ như đuổi Trì Uyên đi.
Trì Uyên mỉm cười, hai người phụ nữ này cùng mặt trận khi nào vậy?
Trước đây rõ ràng hai người họ gặp mặt còn muốn đánh nhau.
Cố Tư không nhìn anh, chỉ cúi đầu ăn trái cây. Trì Uyên suy nghĩ một lúc, rồi đi đến phòng ăn.
Sau khi ngồi xuống, anh nghe Phương Tố nói từ phòng khách:”Ở đây còn phòng trống không? Quá muộn rồi, không dễ bắt taxi đi về, tối nay ta sẽ ở đây một đêm!”
Tay cầm đũa của Trì Uyên dừng lại, sau đó nghe thấy Cố Tư nói: “Có! Lầu hai còn nhiều phòng trống, lát nữa bà đi xem một chút, thích phòng nào có thể nhờ chị Trần thu xếp là được”.
Trì Uyên chờ một chút, chậm rãi nhếch khóe miệng lên.
Sau khi ăn xong, anh đi ra ngoài, đứng bên cạnh ghế sofa. Cố Tư đã ăn trái cây xong, đang xem TV với Phương Tố.
Hai người xem phim hoạt hình rất hăng say.
Trì Uyên nghiêm giọng: “Đi thôi, ra ngoài đi dạo một vòng”.
Cố Tư “ồ” một tiếng, chậm rãi đứng lên, còn cẩn thận liếc nhìn Trì Uyên. Phương Tố cũng ngẩn đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên nhìn xuống, chạm vào ánh mắt Phương Tố trong không trung một chút, hai người liền thu hồi ánh mắt của mình.
Trì Uyên cùng Cố Tư bước đến sân, Trì Uyên dừng lại, nhìn Cố Tư chăm chú, rồi như không còn cách nào khác, cầm tay cô dặt lên cánh tay mình: “Đi cẩn thận một chút!”
Cố Tư mím môi, không nói gì.
Hai người đi dạo, thực sự đúng là đi dạo, một câu cũng không nói.
Cố Tư biết trong lòng Trì Uyên vẫn để ý chuyện cô che giấu, còn rất khó chịu.
Thành thật mà nói, trong lòng anh khó chịu cũng phải.
Nếu đổi lại là mình, có thể còn làm ầm lên dữ dội hơn.
Bởi vậy cô không nói lời nào, vì cô biết mình đuối lý trong chuyện này.
Đi dạo bên ngoài một vòng, Trì Uyên cùng Cố Tư trở về nhà.
Kết quả Phương Tố đã về phòng nghỉ ngơi. Cố Tư và Trì Uyên nhìn nhau một lượt rồi đi lên lầu.
Rốt cuộc Cố Tư vừa về phòng được vài giây, Trì Uyên cũng đến.
Anh có vẻ khá bất lực: “Mẹ ở phòng của anh rồi!”
Cố Tư dừng lại, nhìn Trì Uyên, không nói gì.
Trì Uyên nhìn quanh, thấy đồ ngủ của mình được đặt trên giường của Cố Tư.
Anh đàng hoàng chững chạc nói: “Đồ ngủ cũng bị mang qua đây rồi!” Cố Tư vẫn nhìn anh.
Trì Uyên khó xử: “Phòng khác cũng chưa được dọn dẹp, bây giờ đã quá muộn”
Cố Tư nhíu mày, cuối cùng lên tiếng: “Sau đó?”
Vẻ mặt Trì Uyên nghiêm túc, chỉ cầm bộ đồ ngủ trên tay, trực tiếp đi vào phòng tắm: “Sau đó cái gì? Muộn như vậy, đương nhiên phải tắm rửa rồi đi ngủ”.
Nói xong, người cũng đã đi vào phòng tắm.
Cố Tư ngồi trên giường, nhắm mắt lại, quên chuyện đó đi, hôm nay để anh ấy ở đây.
Tình huống hôm nay không thích hợp để khiêu chiến với anh ấy.
Trì Uyên lề mề ở trong phòng tắm rất lâu. Cố Tư đã ngủ quên ở đây.
Trì Uyên thay áo ngủ đi ra, đứng ở của phòng tắm nhìn Cố Tư.
Cố Tư đang dựa vào giường, trên tay còn cằm điện thoại di động xem, nhưng cô đã ngủ rồi.
Anh thở dài, đến đặt Cố Tư xuống để cô nằm thoải mái hơn.
Cố Tư lẩm bẩm một chút, trở mình, không có tỉnh dậy.
Sau vài giây, Trì Uyên đặt tay lên bụng Cố Tư, xoa nhẹ.
Thực sự lúc này, cũng không thấy gì cả, bụng phẳng lỳ.
Thậm chí do tư thế nằm không thích hợp, bụng còn hơi hóp vào trong.
Nhưng điều này cũng không thể xua tan nhiệt huyết của Trì Uyên, tay anh đang che bụng Cố Tư, cảm nhận từng chút một.
Trì Uyên thật cũng không có cảm giác được gì, nhưng dường như anh có thể cẩm nhận được sinh mệnh bé nhỏ trong bụng này đang lớn dần lên dưới lòng bàn tay mình.
Cố Tư ngủ rất sâu, Trì uyên thay đồ ngủ cho cô mà cô cũng không cảm thấy gì, chỉ đợi thay xong, cô liền xoay người ngủ tiếp.
Phải thật lâu sau, Trì Uyên rốt cuộc cũng bật cười.
Anh nằm xuống, ôm Cố Tư vào lòng.
Mặc kệ Cố Tư có nghe thấy anh nói hay không, anh vẫn nói: “Cố Tiểu Tư, cám ơn em!”
Cố Tư đã nói cám ơn anh rất nhiều lần. Nhưng thật ra, người phải nói cám ơn nhất chính là anh!
Ngủ đến nừa đêm, điện thoại của Trì Uyên vang lên.
Anh nhìn Cố Tư trươc, thấy cô không bị đánh thức, lúc này mới quay người cầm lấy điện thoại.
Là điện thoại của cấp dưới, anh cầm điện thoại đi ra ngoài, đến hành lang nhận cuộc gọi.
Cấp dưới nói: “Ông chủ, người này nói muốn gặp anh, nói có chuyện muốn nói với anh, chúng tôi hỏi thế nào hắn ta cũng không chịu nói”
Trì Uyên nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm
Anh lại liếc nhìn Cố Tư trong phòng, rồi đồng ý: “Được rồi, tôi đến ngay, tôi muốn xem rốt cuộc anh ta muốn nói gì với tôi”.
Trì Uyên lặng lẽ đi vào thay quần áo, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Nửa đêm vắng xe, chạy một lúc liền đến nhà kho.
Đằng kia có người đang chờ, nhìn thấy Trì Uyên, anh ta nhanh chóng dẫn anh đi gặp người đàn ông lúc trước.
Người đàn ông lúc này đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt không tốt, cánh tay đang băng bó sưng to.
Nhìn qua, cánh tay kia dường như không thể cử động được.
Nhìn thấy Trì Uyên đến, anh ta cười: “Anh cho mọi người ra ngoài đi, tôi chỉ nói với anh thôi”
Trì Uyên cũng không sợ, cho tất cả thuộc hạ của mình đi ra ngoài: “Nói đi!”
Người đàn ông thở dài: “Thật ra cũng không giấu các người chuyện lớn gì, người phụ nữ hôm đó tôi muốn đụng vào đang mang thai. Người ta cho tôi tiền, chỉ cần tôi đụng một cái, để cho cô ấy sẩy thai, nếu không sao có thể cho tôi nhiều tiền như vậy”.
Anh ta cười: “Cái này tôi chỉ có thể nói với anh, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp, lúc đầu dù thế nào tôi cũng sẽ không nói, nhưng cái tay này của tôi…”
Anh ta nhìn cánh tay mình một chút, chửi thề một câu: “Con mẹ nó, đau quá! Tôi không chịu nổi, nếu không tôi sao có thể nói ra”
Người kia nói với anh ta chuyện này, lúc ấy còn nói bởi vì chỉ tin tưởng anh ta, lúc đầu cho anh ta tiền, chỉ cần anh ta dựa vào đó làm tốt công việc, cũng không nói chuyện gì thêm với anh ta.
Loại chuyện này, càng nhiều người biết sẽ càng phiền phức
Trì Uyên suy nghĩ: “Cho nên, người trả tiền thuê anh không phải là người thực sự đứng phía sau?”
“Không phải” Người đàn ông lắc đầu: “Những người kia chắc chắn đã trốn mất rồi. Người chạm mặt với anh cuối cùng, chỉ là những tên tép riu”.
Anh ta chỉ vào mình: “Giống như tôi đây, nhưng cho dù là tép riu, chúng tôi cũng có quy tắc, bây giờ tôi xem như đã phá vỡ quy tắc rồi”.
Trì Uyên cười mỉa mai: “Tôi hỏi anh, đây có phải là người mà anh đã liên lạc không?”
Anh lấy điện thoại di động của người đàn ông ra, cho anh ta xem nhận ký cuộc gọi.
Người đàn ông gật đầu: “Là anh ta! Nhưng tôi chỉ có số điện thoại này, ngoài ra tôi không biết gì khác. Nếu anh muốn hỏi tôi anh ta ở đâu, cái này tôi thật sự không biết. Tôi đã như vậy, có thể nói đều sẽ nói hết” Trì Uyên gật đầu, không nói gì.
Chỉ là số điện thoại này, anh tra ra được, nhưng chủ tài khoản không đúng.
Thông tin mở tài khoản của số điện thoại này là một ông cụ, tóc đã bạc trắng, sống ở nông thôn, không có học thức gì, cũng không biết chữ.
Anh không tin người như thế lại dính vào chuyện của Cố Tư.
Vì vậy, chỉ có một khả năng, đó là CMND dùng để mở tài khoản là của người khác.
Hoặc số điện thoại này, được mua từ một người khác.
Còn nữa, loại chuyện không thể để người khác biết như vậy, đương nhiên không thể dùng thông tin chân chính của bản thân được.
Trì Uyên nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc lâu, sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, có lẽ do anh ta nghỉ ngơi không tốt, tinh thần trông cũng không tốt lắm
Trong tình huống này, đoán chừng anh ta sẽ không thể nói bất kỳ lời nói dối nào.
Trì Uyên đứng dậy, đi ra ngoài, mấy người cấp dười nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên xua tay, có ý để người đàn ông đi.
Người đàn ông không nhờ sự trợ giúp của người khác, tự mình bước ra ngoài, nhưng khi đi đến bên cạnh Trì Uyên, anh ta dừng lại nói: “Người đó, hình như có biệt danh, tôi không rõ lắm, gọi là lão Báo, anh có thể điều tra thêm.”