Mặc dù mẹ Ninh khó chịu, nhưng đến buổi tối bà lại vừa đắp mặt nạ vừa mát-xa.
Hứa Thanh Du có thể nhìn ra được, chắc chắn là bà muốn trạng thái tốt nhất đi đến đối mặt với Ninh Bang.
Không biết hai người này năm đó chia tay rốt cuộc đã bao lâu rồi chưa gặp nhau.
Thực sự chuyện này cũng rất ngậm ngùi, thứ tình cảm này sao có thể đến và đi mà không để lại dấu vết.
Tin chắc rằng năm đó Ninh Bang cũng là thực sự từng thích mẹ Ninh, cho dù rất ngắn ngủi, nhưng quả thật cũng đã từng động lòng.
Chỉ là cám dỗ ông đối mặt thực sự quá nhiều, cộng thêm trong lòng lại không kiên định.
Nhớ đến chuyện này, Hứa Thanh Du lại quay đầu nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn đang ngồi bên giường, cửa phòng đang mở, Hứa Thanh Du ngồi trên ghế sofa có thể nhìn thấy bóng lưng của Ninh Tôn.
Ninh Tôn đang cúi đầu gởi tin nhắn, có lẽ là đang liên lạc với Chương Tự Chi.
Dáng vẻ Ninh Tôn cúi đầu nhìn rất chuyên tâm, giống như lúc bình thường anh ở trên sân khấu.
Hứa Thanh Du nhìn ánh mắt đăm chiêu của Ninh Tôn, sau một lúc lâu lại thở dài.
Cám dỗ Ninh Tôn đối mặt cũng rất nhiều, giới giải trí gần giống như thương trường, tốt xấu lẫn lộn, các loại lợi ích xen kẽ.
Mỹ nữ trong giới giải trí còn tương đối nhiều, cơ hội Ninh Tôn và các cô ấy tiếp xúc cũng không ít.
Cám dỗ mà anh đối mắt có lẽ cũng không ít hơn so với cám dỗ mà Ninh Bang đối mặt năm đó.
Hứa Thanh Du nhẹ nhàng thở dài.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc cùng Ninh Tôn ở bên nhau, đây là chuyện mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Cô chỉ là thích, thích một người cũng không có nghĩa là phải có kết quả gì với anh.
Lúc trước cũng có dự định nói với chị Thái, chuyển mình đến chỗ minh tinh khác.
Chỉ là cô không ngờ đến, mình và Ninh Tôn đi từng bước từng bước đến tình cảnh như bây giờ.
Hứa Thanh Du hơi do dự một chút.
Nếu như tương lai không có một kết quả đẹp, hai người có thể chia tay trong vui vẻ, thì cũng xứng đáng với mối quan hệ này.
Chỉ sợ rằng giống như mẹ Ninh và Ninh Bang, cuối cùng sẽ trở thành nghiệt duyên.
Hứa Thanh Du nghĩ quá nhiều, trong lòng không thoải mái, cô bước chân đi về phía Ninh Tôn.
Sau khi đi vào phòng, cô trực tiếp đóng cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh Ninh Tôn, một chân quỳ ở bên giường, choàng tay qua cổ Ninh Tôn.
Ninh Tôn đang rất nghiêm túc gởi tin nhắn, đột nhiên bị Hứa Thanh Du ôm như vậy, anh còn bị giật mình một cái.
Nhưng sau đó anh duỗi một tay ôm eo Hứa Thanh Du, cười hỏi: “Sao vậy? Sao lúc này không sợ nữa?”
Cô vẫn luôn sợ bị mẹ Ninh bắt gặp, nhưng hành động bây giờ cũng khá mạnh dạn.
Giọng hứa Thanh Du hơi buồn phiền: “Chúng ta không phạm pháp, yêu đương chân chính không sợ người khác nhìn thấy.”
Một tay Ninh Tôn cầm điện thoại ngón tay bấm nhanh chóng, gởi tin nhắn đã soạn xong.
Ngay sau đó anh ném điện thoại sang một bên, nghiêng người ôm Hứa Thanh Du ngã nhào trên giường, đè cô ở dưới thân.
Hứa Thanh Du có chút không kiềm chế được mà kêu “a” lên một tiếng.
Sau đó cô nhanh chóng im lặng , khóe mắt liếc nhìn về phía cửa.
Vừa nảy mẹ Ninh cũng không ở trong phòng khách, bà đang ở trong phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhưng sau khi rửa mặt đến phòng khách không nhìn thấy người, có lẽ sẽ biết cô và Ninh Tôn đang ở trong phòng.
Hứa Thanh Du hạ thấp giọng nói: “Cửa còn chưa khóa, anh mau thả em ra.”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm cô, sau đó mỉm cười, từ người Hứa Thanh Du đi xuống.
Nhưng sau đó anh đi xuống giường rồi đi nhanh về phía cửa, trực tiếp khóa cửa lại, sau đó lại nhào lên giường một lần nữa.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du muốn ngồi dậy, kết quả người còn chưa ngồi thẳng thì đã bị Ninh Tôn đè xuống.
Ninh Tôn mở miệng: “Được rồi, lần này cửa đã đóng rồi.”
Mặt Hứa Thanh Du hơi đỏ: “Da mặt dày, khóa cửa rồi bác chắc chắn cũng biết xảy ra chuyện gì.”
Ninh Tôn dùng tay sờ mặt Hứa Thanh Du: “Tại sao lại nói anh da mặt dày, rõ ràng là em chủ động ôm mà, làm sao anh có thể chịu đựng nổi.”
Hứa Thanh Du hừ một tiếng: “Vậy nếu người khác đến ôm anh, anh cũng không chịu đựng nổi sao?”
Ninh Tôn đều mỉm cười, biết cô đang cố ý làm khó mình: “Ngoại trừ em ra sẽ không có ai chủ động ôm anh hết, anh cũng sẽ không cho người khác cơ hội để họ có thể ôm anh.”
Hứa Thanh Du bĩu môi, mặc dù biểu cảm hơi có chút căng thẳng, nhưng trong lòng vẫn là vui vẻ.
Người đàn ông lún sâu vào tình cảm có thể đều sẽ như vậy, nói ra một chút lời ngon tiếng ngọt không quan tâm là thật hay giả mọi người đều rất vui vẻ.
Ninh Tôn không nhịn được mà cúi đầu hôn cô: “Sao thế? Sao trông em có vẻ không vui.”
Chuyện vừa nảy suy nghĩ có hơi nhiều, quả thực là không vui.
Nhưng bây giờ, Hứa Thanh Du đã ném những chuyện đó ra sau đầu.
Cô đưa tay ôm cổ Ninh Tôn: “Vừa nảy suy nghĩ rất nhiều chuyện, sau đó nghĩ đến tuổi tác của anh, dường như anh không còn nhỏ nữa.”
Thực sự trong giới giải trí., đàn ông độc thân lớn tuổi rất nhiều.
Ninh Tôn “ừ” một tiếng: “Quả thực là không nhỏ nửa, em muốn dẫn anh về nhà gặp phụ huynh sao?’
Chủ đề này nếu như nói đến đây, thì hơi có một chút ý tứ khác.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm ánh mắt Ninh Tôn: “Anh biết tập tục bên kia của bọn em sao, một khi dẫn về nhà ra mắt thì chúng mình phải kết hôn.”
Ninh Tôn gật gật đầu: “Dường như đa số mọi nơi đều là như vậy, nếu dẫn về nhà khẳng định là đã định mọi chuyện.”
Sau đó anh nói sang một chuyện khác: “Mẹ anh cũng rất thích em.”
Thực sự thì lúc quan hệ hai người bọn họ còn chưa xác định, Ninh Tôn cũng đã từng suy nghĩ qua vấn đề này.
Mẹ Ninh không biết quan hệ hai người bọn họ là giả, đợi đến sau này hai người họ tách ra, nếu như Ninh Tôn lại kết giao bạn gái khác, cũng không biết liệu mẹ Ninh có dùng Hứa Thanh Du để so sánh.
Chuyện tình cảm này sợ nhất chính là so sánh.
Nhưng thật may cuối cùng người ở bên cạnh anh vẫn là Hứa Thanh Du, vì vậy có những chuyện có thể tránh được.
Hứa Thanh Du chưa hiểu rõ ý trong lời nói của Ninh Tôn, cô “ồ” một tiếng: “Em cũng không biết bác vì sao lại thay đổi thái độ đối với em nhanh như vậy.”
Rõ ràng lúc trước mẹ Ninh rất xem thường cô, sự xem thường đó thậm chí còn mang theo vài phần khinh bỉ, khinh bỉ nói với cô những lời khó nghe, khinh bỉ đả kích cô.
Cô dường như chắc chắn bọn họ không đi đến cuối cùng, vì vậy việc đả bổng uyên ương* cũng lười làm.
bổng đả uyên ương : chia rẽ uyên ương, chia loan rẽ thúy, chia đôi xẻ lứa.
Nói xong Hứa Thanh Du bật cười haha, duỗi tay sờ sờ tai Ninh Tôn: “Có lẽ là do em quá làm người khác yêu thích, sống chung với em một khoảng thời gian đều sẽ bị sức hấp dẫn của em thuyết phục.”
Ninh Tôn nhìn miệng cô khép khép mở mở, thực sự là nhịn không nổi: “Được được được, em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Nói xong anh trực tiếp cúi đầu hôn .
Trong quá trình hai người triền miên, Hứa Thanh Du nghe được âm thanh ở chỗ phòng khách.
Mẹ Ninh đi ra khỏi phòng vệ sinh, có thể là không nhìn thấy cô, “ây” một tiếng.
Nhưng bà không nói gì khác, khẽ hát chậm rãi đi về phòng, phòng khách yên tĩnh hoàn toàn.
Vốn dĩ trong lòng Hứa Thanh Du hơi có chút căng thẳng, bây giờ cũng từ từ yên tâm.
Mẹ Ninh là một người thông minh, bất kể là ở phương diện nào.
Sự thông minh mà thời gian ban tặng cho bà là toàn diện, bà biết đôi tình nhân trẻ xích lại gần nhau cũng không hi vọng bị người khác quấy rầy.
Có lẽ Ninh Tôn cũng nghe được tiếng động bên đó, sau đó anh cười nhẹ: “Cảm thấy mẹ anh cũng có chút sốt ruột.”
Đầu óc Hứa Thanh Du ngơ ngác, càng không phân tích được ý trong lời nói của Ninh Tôn.
Hai người lăn qua lăn lại dây dưa một lúc, cuối cùng Hứa Thanh Du bị dọa sợ.
Bởi vì không biết lúc nào mà tất cả quần áo của cô lại có thể rời khỏi người.
Hứa Thanh Du chưa từng gặp qua việc này, ngay lập tức cả người liền cứng ngắc.
Hô hấp của Ninh Tôn có hơi dồn dập, không phải anh cố ý, tất cả đều là bản năng.
Anh gục đầu vào vài và cổ Hứa Thanh Du: “Có thể không?”