Ninh Tôn quay ở đây mấy ngày, đã bắt kịp tiến độ bị chậm trước đó.
Đạo diễn còn cố ý đăng trạng thái khen ngợi anh, nói anh đặc biệt có năng lực chịu đựng gian khổ, nhưng thật ra cũng là đang quảng bá phim của mình.
Tuy nhiên, trạng thái của vị đạo diễn này vừa được đăng lên, những bình luận bên dưới lại có nhiều ý khen chê không đồng nhất.
Rất nhiều người đã vạch trần người đàn ông ở trên mạng kia, sau đó add Ninh Tôn vào, hỏi anh có bỏ tiền ra để cho đứa trẻ kia chữa bệnh không?
Cũng không biết đây có phải thủy quân hay không, mà mọi người đồng loạt lên tiếng lại có chung một ý như vậy.
Bình luận phía dưới dòng trạng thái tài khoản của đạo diễn hầu hết đều là lời lẽ như vậy.
Ninh Tôn đương nhiên nhìn thấy tin tức đăng trên mạng, nhưng anh cũng không để ý, những loại chuyện như này nên để phía công ty ra mặt giải quyết.
Ninh Tôn quay phim xong, buổi tối trở về khách sạn liền nhận được điện thoại của Chương Tự Chi.
Muộn thế này mà anh ta còn gọi điện thoại tới, chắc hẳn là có chuyện gì đó, bằng không dựa vào cái tính yêu thương vợ của anh ta, nói gì thì anh ta cũng sẽ ở trên giường phụng bồi vợ.
Ninh Tôn vội vàng nghe điện thoại, sau đó nói, “Làm sao vậy? Có phải là bên kia lại phát sinh chuyện gì rồi không?”
Chương Tự Chi ngữ khí cũng không thể nói là tốt, nhưng cũng không phải đặc biệt xấu, anh ta ừ một tiếng, “Quả thực là xảy ra chút chuyện, tôi muốn nói với anh một tiếng, không biết sau này có ảnh hưởng đến anh hay không.”
Ninh Tôn bây giờ đã không còn sợ hãi chuyện gì ảnh hưởng đến mình, trước đó anh bị bôi đen trên mạng anh còn chống đỡ được, sau này anh sẽ không sợ bất cứ điều gì.
Bây giờ, anh chỉ cần chắc chắn mình không vi phạm pháp luật, không đụng chạm đến những ranh giới đạo đức cuối cùng, thì cái gì anh cũng không sợ, dù người bên ngoài có nói gì, anh cũng sẽ không động tâm.
Chương Tự Chi đợi, rồi nói, “Đã tìm được thi thể của Trang Lệ Nhã rồi.”
Ninh Tôn sững sờ, “Thi thể?”
Điều này thực sự khiến anh rất bất ngờ, người đàn bà kia giống như Tiểu Cường đánh mãi không chết, Ninh Tôn còn nghĩ rằng bà ta sẽ còn đến cửa gây phiền toái cho mình và Ninh Tú cho tới khi bảy mươi, tám mươi tuổi.
Anh vội hỏi lại: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Chương Tự Chi lúc này cũng không rõ lắm, “Tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, nói là phía cảnh sát nhận được báo án, sau đó phát hiện ra thi thể của bà ta, chỉ là thi thể đều đã bị phân hủy, có lẽ đã chết nhiều ngày, phía cảnh sát đã so sánh ADN, rồi mới xác nhận danh tính chính xác là bà ta, những thông tin cụ thể khác tôi cũng không biết rõ, cũng không nhìn thấy cuối cùng bà ta trông như thế nào.”
Theo lý mà nói, Trang Lệ Nhã cho dù là hành động không tiện, nhưng trong tay bà ta có tiền, bà ta cũng có thể bỏ tiền thuê người chăm sóc mình, làm sao cũng không thể để mình chết mấy ngày rồi mới có người phát hiện.
Ninh Tôn do dự một chút rồi nói, “Hiện tại vẫn chưa công bố nguyên nhân cái chết ra à?”
“Chưa công bố, cảnh sát cũng mới vừa phát hiện, chuyện này vẫn là Tiểu Như biết trước một ít tin tức, phía cảnh sát đoán chừng sẽ điều tra trước khi đưa ra kết quả.” Chương Tự Chi mở miệng nói.
Ninh Huyền nhẹ gật đầu, “Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, chờ sau đó phát sinh thêm chuyện gì thì chúng ta lại nói tiếp.”
Nói tới đây, anh ta cũng có chút bất đắc dĩ, “Những chuyện xấu như này sẽ luôn xảy ra cùng một lúc, cũng không biết có phải là ông trời cố ý chiếu cố tôi.”
Bên này anh vừa xuất hiện tin tức mới, thì phía bên này chuyện của Trang Lệ Nhã cũng ngay lập tức bị phát tán ra.
Mỗi lần anh gặp chuyện, đều là chuyện này chồng lên chuyện nọ, suy nghĩ thấy cũng thật có ý tứ.
Cúp điện thoại của Chương Tự Chi, Ninh Tôn đi tắm, sau khi tắm xong đi ra ngoài anh liền lên mạng xem một vài tin tức.
Chuyện của Trang Lệ Nhã vẫn chưa bị đăng lên báo, bây giờ trên mạng chỉ có người đàn ông đó đang không ngừng đưa ra những tin tức khiến người khác hoang mang nghi ngờ.
Chuyện của người đàn ông kia anh thực sự chả muốn quản, nói trắng ra, anh với người đàn ông kia thực sự chả có một chút quan hệ nào, cho dù đối phương có chết đói, anh có thể nói anh không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải giúp đỡ anh ta.
Ninh Tôn nằm ở trên giường, sau đó liền gọi vào số điện thoại của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nhận điện thoại, nhưng mà giọng nói lại mơ mơ màng màng, “Công việc của anh kết thúc rồi à.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Em đang ngủ à, được rồi,vậy em ngủ tiếp đi, anh không có chuyện gì.”
Anh vốn đang nghĩ, nếu Hứa Thanh Du tỉnh dậy, anh sẽ nói chuyện với cô về việc của Trang Lệ Nhã, nhưng nếu cô ngủ rồi, thì coi như xong đi.
Hứa Thanh Du ậm ừ một tiếng, rồi nói, “Em vừa mới ngủ, vừa rồi em còn đang nằm mơ, nằm mơ thấy…”
Hứa Thanh Du vừa nói đến đây, cửa phòng ở khách sạn của Ninh Tôn liền có người gõ cửa.
Có lẽ là do trong phòng quá yên tĩnh nên ở đầu điện thoại bên kia Hứa Thanh Du cũng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hứa Thanh Du thật sự đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng vừa nghe thấy có người gõ cửa phòng Ninh Tôn muộn như vậy, cô trong nháy mắt liền tỉnh táo.
Chưa đợi Ninh Tôn có phản ứng, Hứa Thanh Du đã nói trước, “Ai, ai muộn như vậy còn đi qua gõ cửa phòng anh.”
Ninh Tôn cũng không biết là ai, anh xuống giường, đi về phía cửa, “Anh cũng không biết, chờ một chút anh qua nhìn xem là ai.”
Anh đi tới vị trí mắt mèo, và nhìn ra bên ngoài, nhưng thực sự không có ai ở bên ngoài.
Trong trường hợp này, Ninh Tôn nhất định sẽ không mở cửa, mặc dù anh chưa từng gặp phải nhưng người hâm mộ quá khích kia, nhưng trước đó trên mạng cũng đã nghe nói qua.
Không biết chừng có người hâm mộ quá khích nào đó đang theo dõi anh.
Anh không lên tiếng, nắm điện thoại di động trở lại giường, “”Không biết là ai, từ mắt mèo nhìn ra ngoài thì không thấy ai.”
Anh vừa mới dứt lời, cửa phòng lại bị gõ.
Ninh Tôn nhíu mày, lại xuống giường đi tới phía cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, bên ngoài như cũ vẫn không thấy người nào cả.
Ninh Tôn không nhúc nhích, đứng chờ ở cửa.
Trong điện thoại Hứa Thanh Du hỏi hai lần, Ninh Tôn nghe điện thoại nhưng chỉ thở dài.
Hứa Thanh Du cũng biết ý của Ninh Tôn, nên cũng không nói chuyện.
Cả hai người đều nín thở tập trung tinh thần, một lúc sau, cửa phòng lại bị người gõ, cùng lúc đó Ninh Tôn cũng từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, anh có thể thấy một bóng người ở cửa.
Người này gõ cửa xong liền vội vàng chạy mất, một lúc sau mới quay lại.
Người này đội một chiếc mũ và mặc một bộ đồ đen, nhìn có lẽ là một người đàn ông.
Ninh Tôn xoay người trở về phòng gọi điện thoại cho bên chăm sóc khách hàng, nói rõ tình trạng của mình, bộ phận chăm sóc khách hàng nói sẽ gọi nhân viên bảo vệ lên ngay.
Ninh Tôn lại cầm điện thoại di động ra cửa, anh dựa vào trên cánh cửa, nhỏ giọng nói chuyện với Hứa Thanh Du.
Quả nhiên một lúc sau, nhân viên an ninh đi tới và ghì một người ở cửa.
Sau đó bảo vệ đến gõ cửa giải thích rõ tình huống cho Ninh Tôn biết, Ninh Tôn cũng không mở cửa, chỉ xác nhận qua một cánh cửa.
Cuối cùng, nhân viên bảo vệ giữ người đàn ông đó và rời đi.
Chờ những người bên ngoài hoàn toàn biến mất, Ninh Tôn mới nói với Hứa Thanh Du, “Được rồi, người đó đi rồi, có thể coi như là đi rồi.”
Hứa Thanh Du hiếu kì hỏi, “Anh có thấy rõ dáng vẻ của người đó không?”
Ninh Tôn không nhìn thấy rõ, nhưng nhân viên chăm sóc khách hàng sẽ phản hồi tin tức lại với anh, liên quan đến danh tính người đàn ông này, muộn một chút liền sẽ biết.
Hứa Thanh Du có chút bất an, hỏi Ninh Tôn một chút về danh tính của người này, xem lại xem có khúc mắc gì với người đó không, về sau tránh một chút.
Dù sao thì quân tử có thể phòng, còn tiểu nhân thì khó phòng, chỉ sợ một số người lén lén lút lút xuống tay, Ninh Tôn ở bên ngoài diễn xuất lại nhiều, bây giờ lại đang quay phim, không biết chừng đối phương sẽ tận dụng những khoảng trống về thời gian để thực hiện việc xấu.
Ninh Tôn biết ý của Hứa Thanh Du, cười trấn an cô, “Không có việc gì đâu, em yên tâm đi, không có chuyện gì lớn xảy ra, anh đến quầy lễ tân hỏi xem thế nào.”
Ninh Tôn nhìn thời gian, thấy không còn sớm, đành để Hứa Thanh Du nhanh chóng đi ngủ.
Hứa Thanh Du trề môi khẽ nói, “ “Bây giờ em không ngủ được nữa.”
Ninh Tôn mỉm cười, không biết phải làm sao, “Nhưng mà hiện tại anh lại vừa mới buồn ngủ.”