Trì Uyên xùy một tiếng, rõ ràng là rất ghét bỏ lời nói của Tử Thư.
Bây giờ anh chỉ quan tâm sự yêu thích của Cố Tư, ai cũng không cần.
Khi Tử Thư từ phòng làm việc đi ra ngoài thì Trì Uyên dựa lưng vào ghế, rồi cầm tài liệu lên nhìn hai lần.
Nhưng trong đầu chỉ nhớ đến lời nói của Tùy Mị.
Sắc mặt lúc đó của cô ta đều là đau thương, thế nên cũng biết được là cô ta đang nghiêm túc, chứ không phải là vô duyên vô cớ nói vậy.
Anh cảm thấy đó là một lời nhắc nhở.
Tùy Mị chắc hẳn là đã biết chuyện gì đó, nhưng lại không tiện nói ra, nên cũng chỉ có thể nhắc nhở anh một chút mà thôi.
Cô ta biết nhưng không tiện nói, chắc chắn là do có liên quan đến nhà họ Tùy.
Trì Uyên lấy thuốc lá trong túi ra, rồi lấy một điếu ra, cũng không đốt mà chỉ ngậm ở khóe miệng.
Dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra nên anh ngồi đây cũng không có tâm trạng làm việc, chỉ suy nghĩ từng cái một.
Buổi trưa, Cố Tư đang nằm trong phòng ngủ một lát thì đã bị tiếng chuông điện thoại của Chương Tự Chi đánh thức.
Anh ta giống như là có hơi không vui, hỏi cô đang ở đâu.
Cô cũng cười, “Tôi bây giờ chỉ có ngây ngốc ở nhà, còn có thể đi đâu?”
Anh ta ừ một chút, sau đó hỏi cô có muốn ra ngoài hay không.
Không đợi Cố Tư trả lời, anh ta liền giải thích một chút, “A Tôn nói rằng kỳ nghỉ của cậu ấy sắp kết thúc rồi, ngày mai là phải trở về, vừa đúng lúc chúng ta đều đang rảnh rỗi, có thể tụ họp hay không?”
Cố Tư rất bất ngờ, “Vậy sao? Mới đó mà phải quay lại cuộc thi rồi sao?”
Chương Tự Chi hừ một chút, “Đúng vậy, có phải là rất nhanh không? Cô tính thử xem mới được có mấy ngày, tôi còn gọi điện cho chị Ba của mình, nhưng chị ấy lại nói tôi không nên hỏi nhiều như vậy. Cô nói xem chị ấy có ý gì, tôi cũng không hỏi nhiều, vả lại hỏi một chút thì đã sao?”
Cô cũng không biết chuyện này phải nói thế nào, chỉ có thể thở dài một hơi, “Có thể là do bên kia đã có chuyện gì xảy ra rồi, dù sao bây giờ đã là sau khi tranh giải, chắc hẳn là muốn Ninh Tôn trở về tập luyện thật tốt.”
Cho dù là đã xếp hạng, thế nhưng vẫn phải có một màn trình diễn đủ tiêu chuẩn và sức thuyết phục khán giả.
Chương Tự Chi xùy một tiếng, rõ ràng là vô cùng bất mãn.
Anh ta lại hỏi cô có thời gian ra ngoài không, nói muốn ba người bọn họ cùng đi ăn cơm.
Trước kia bọn họ từng là bạn thân, nhưng bữa cơm trước lại có quá nhiều người, thế nên cũng không có trò chuyện vui vẻ.
Lần này chỉ có ba người bọn họ, anh ta muốn cùng nhau tụ họp một chỗ.
Cố Tư hơi do dự một chút nhưng cũng nói được.
Bữa cơm lần trước nhờ phúc của Trì Uyên mà mọi người ai cũng lúng túng.
Trong lòng Cố Tư cũng hơi đồng tình, cảm thấy có lỗi với Ninh Tôn, bữa cơm lần trước anh ta cũng không có ăn gì.
Cái gọi là mời khách từ phương xa đến dùng cơm, căn bản là cũng dễ hiểu.
Thật ra thì sau này cô cũng muốn đền bù, muốn tìm một chút thời gian hẹn Ninh Tôn đi ăn cơm.
Nhưng không ngờ tới là anh ta phải trở về nhanh như vậy.
Cố Tư lập tức liền nói mình có thời gian, Chương Tự Chi cũng định ra địa điểm gặp mặt là ở hội sở của anh ta.
Trước kia chỗ mà ba người bọn họ tụ họp nhiều nhất cũng là hội sở của Chương Tự Chi.
Gặp nhau ở đó có thể giúp ba người thoải mái đôi chút.
Nói xong mấy câu thì liền cúp điện thoại, Cố Tư đi thay quần áo rồi xuống lầu.
Bà cụ không ở dưới lầu, chắc còn đang nghỉ ngơi trong phòng.
Cố Tư liền dặn dò người giúp việc, để khi bọn họ nhìn thấy bà cụ thì nói giúp cô một tiếng.
Khi cô ra ngoài tất nhiên là sẽ có người đưa đón, Trì Uyên quả thật là đã sắp xếp rất chu đáo.
Cô ngồi xe đến hội sở, nhưng Ninh Tôn vẫn chưa đến.
Chương Tự Chi đang ngồi trong phòng khách của hội sở, dây chuyền vàng lớn trên cổ cũng đã tháo xuống, hiện đang nằm trong tay anh ta.
Anh ta giống như là đang niệm Phật, bàn tay vân vê giây chuyền vàng giống như là đang vân vê hạt châu.
Cố Tư lập tức liền cười, sau đó đi tới, “Sao vậy? Rốt cuộc cũng chịu tháo dây chuyền ra rồi sao?”
Anh ta giương mắt lên nhìn cô, sau đó liền hất tay để dây chuyền vàng lên ghế sô pha.
Giọng nói anh ta có hơi giận, “Mấy người cái gì cũng không biết, đây là tượng trưng cho thân phận, ôi những con người phàm tục này.”
Cố Tư cũng không biết cái dây chuyền vàng bằng đất xấu xí kia tượng trưng cho thân phận gì.
Cô ngồi xuống cầm cái dây chuyền kia lên.
Chưa nói là rất nặng, nhìn qua một cái đã thấy tốn không ít tiền.
Nhưng thật ra thứ này rất rẻ, lại rất to, nếu như đeo trên cổ thì nhìn rất giả.
Cố Tư sờ phía trên hạt Kim Châu một cái, thợ làm rất tinh tế, nhưng vì Chương Tự Chi đeo quá lâu mà bên ngoài đã hơi cũ.
Cô cũng chỉ hỏi, “Sao hôm nay lại tháo xuống? Không phải trước kia tôi đã nói nhưng anh không chịu tháo sao?”
Nét mặt anh ta cũng có chút khó chịu.
Tại sao lại tháo xuống sao? Là do Lương Ninh Như có nhắc tới cái này.
Lần trước cô ấy chỉ thẳng vào mặt anh ta mà mắng chửi, những lời khó nghe nhất cũng đã nói ra.
Cuối cùng giống như không còn chuyện để nói, mà liền chỉ đại lên cái dây chuyền vàng này.
Nói anh ta là nhà giàu mới nổi, cứ thích đeo cái dây chuyền này trên cổ mà khoe khoang.
“Dây xích chó”, ba chữ này đã khiến anh ta vô cùng kích động.
Suýt chút nữa anh ta đã không nhịn được mà động thủ với Lương Ninh Như.
Thật ra thì trước kia Cố Tư và Ninh Tôn cũng đã đùa giỡn, nhưng lúc đó anh ta không để trong lòng.
Nhưng khi nghe từ miệng của Lương Ninh Như thì anh ta lại có chút không nhịn được.
Mỗi câu nói của cô gái đáng chết đó đều có thể khiến anh ta nổi trận lôi đình.
Chương Tự Chi chỉ cần nghĩ tới gương mặt của Lương Ninh Như, thì liền muốn tiến lên đấm đá.
Anh ta cũng không trả lời Cố Tư, chỉ kéo căng gương mặt.
Cô nhìn chằm chằm anh ta một hồi, sau đó liền phụt cười thành tiếng, thật ra thì cô có thể đoán được nguyên nhân.
Đợi một lúc thì Ninh Tôn liền tới.
Anh ta vừa gọi điện thoại vừa bước chân vào hội sở, nhìn qua đúng là rất bận rộn.
Khi thấy Cố Tư đang ngồi chờ thì anh ta dừng bước, rồi nói với đầu dây bên kia mấy câu, sau đó cúp máy.
Cố Tư cố gắng để bản thân tự nhiên, rồi vẫy vẫy tay với Ninh Tôn, “Ở đây.”
Ninh Tôn cũng cười một chút, tới ngồi bên cạnh hai người, “Tự Chi bị sao vậy? Nhìn có chút không vui.”
Cô ừ một chút, “Hai ngày này cậu ta đều như vậy, giống như đá phải sắt vậy.”
Không có người ngoài mà chỉ có ba người bọn họ, thế nên bầu không khí cũng tương đối hài hòa.
Ninh Tôn cười ha ha đứng lên, “Tự Chi còn có thể như vậy sao? Đúng thật là không ngờ tới, khoảng thời gian anh không ở đây thì không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi.”
Chương Tự Chi hé miệng, không muốn nhắc tới Lương Ninh Như nên liền nói, “Đi thôi, chúng ta mau vào trong đi, tôi đã chọn người chuẩn bị rượu và thức ăn rồi.”
Lúc này thật ra thì mọi người đều chưa đói, vậy cũng chỉ có thể uống rượu tán gẫu một chút.
Chương Tự Chi cũng rất hiểu tình hình, dặn người mang một nồi lẩu lên.
Ngay cả khi không đói thì người ta vẫn có thể ăn lẩu.
Hơn nữa còn có thêm chút đồ nhắm. Sau đó ba người đi qua rồi ngồi xuống.
Ninh Tôn rót một ly nước trái cây cho Cố Tư, rồi nói, “Lúc anh rời đi thì chưa có chuyện gì cả, lúc trở về thì em đã là mẹ, anh cũng không biết phải vui hay buồn cho em nữa.”