Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn đến, đột nhiên bị người khác kéo như vậy, bị dọa đến mức kêu “a” lên một tiếng.
Ngược lại A Trạch nhìn thấy Ninh Tôn trước, anh ta chỉ hơi ngây người một chút, rồi thu tất cả các biểu cảm lại.
Ninh Tôn chỉ một tay ôm Hứa Thanh Du, hơi dùng lực siết chặt cô ở trong ngực mình.
Ánh mắt của anh dừng trên người A Trạch: “Có chuyện gì vậy?”
A Trạch mím môi, không phải là có chuyện, nhưng chuyện này anh ta không có cách nào nói với Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du nhìn thấy rõ người kéo mình là Ninh Tôn, lông mày đang nhíu lại ngay lập tức thả lỏng.
Ở trước mặt A Trạch, cô thực sự không thể hỏi câu đó: “Sao anh lại đến?”
Hứa Thanh Du đổi sang một câu khác: “Không phải em nói sẽ lên ngay sao, sao anh lại theo xuống đây ?”
Ninh Tôn cố gắng để cho giọng của mình điềm đạm một chút: “Bữa sáng em cũng chưa ăn mà đi xuống, có chuyện gì sao không chờ một chút rồi nói.”
Hứa Thanh Du miễn cưỡng mỉm cười, đưa tay ôm eo Ninh Tôn, xoay người nói với A Trạch: “Đúng vậy, tôi còn chưa ăn sáng, vừa nảy chuyện cậu nói tôi đã nhớ rồi, lần sau lúc đánh cầu tôi sẽ chú ý, còn chuyện gì nữa không, không có thì tôi về trước.”
Hiện tại Ninh Tôn đến, khẳng định A Trạch cũng không thể tiếp tục nói nữa, anh ta chỉ có thể gật gật đầu.
Tay Hứa Thanh Du hơi dùng lực, kéo Ninh Tôn đi ra khỏi cái đỉnh nhỏ*.
Đình nhỏ*: chỗ nghỉ chân ở trong vườn hoa hoặc bên đường.
Lúc hai người đi đường, giống như đang cùng nhau ôm ấm ngọt ngào, nhưng dựa trên biểu cảm mà nói, cả hai đều không tốt như vậy.
Chờ đến khi đi vào trong chung cư, Hứa Thanh Du mới vội vàng thu tay về.
Cô có chút ngượng ngùng, cả đoạn đường ôm Ninh Tôn như vậy, bàn tay cô đều chảy mồ hôi.
Ban đầu Ninh Tôn ôm vai cô, khi cô lui ra từ trong ngực mình, anh cũng buông tay xuống.
Hai người đứng ở cửa thang máy, Hứa Thanh Du hắng giọng: “Tôi sẽ lên nhanh thôi, thực sự anh không cần phải chạy xuống.”
Ninh Tôn không trả lời câu nói này của cô, mà hỏi ngược lại: “Vừa nảy cậu ta nói gì với cô vậy?”
Hứa Thanh Du liếm liếm môi, “a” một tiếng, có chút không biết trả lời thế nào, một lúc lâu sau mới nói bừa một câu: “Không có gì, chuyện đánh cầu thôi.”
Những lời kia của A Trạch làm sao cô không biết xấu hổ mà nhắc lại cho Ninh Tôn nghe.
Rõ ràng là Ninh Tôn không tin, cửa thang máy mở, anh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ, rồi bước chân đi vào trước.
Đợi đến lúc cửa thang máy từ từ đóng lại, Ninh Tôn mới đưa tay ngăn cửa thang máy đang đóng lại, sau đó đi vào.
Cửa thang máy đóng lại một lần nữa, Ninh Tôn đứng bên cạnh phím bấm, nhưng anh không nhấn nút tầng.
Hứa Thanh Du cảm thấy tâm trạng của anh hơi có chút không đúng, cũng không dám chọc anh, nhích lại gần duỗi tay muốn nhấn nút tầng.
Kết quả tay vừa mới duỗi ra, đột nhiên Ninh Tôn đưa tay giữ cổ tay cô, sau đó dùng lực kéo Hứa Thanh Du qua.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du không có đề phòng, trực tiếp lảo đảo một cái nhào đến.
Tay kia của Ninh Tôn đột nhiên đè vai cô, xoay người dùng thêm lực đè cả người cô vào vách thang máy.
Tròng mắt Hứa Thanh Du đều muốn trừng ra ngoài, trong đầu hơi đúng lúc nghĩ đến một câu, đây không phải là kabe-don* thường được nói trong các bộ phim truyền hình sao.
Kabe-don*: chỉ hành động người con trai ép người con gái vào tường.
Ninh Tôn đưa tay đỡ bên đầu cô, nhìn Hứa Thanh Du chằm chằm, nhíu mày lại.
Hứa Thanh Du có chút không kìm chế được mà đỏ mặt, đưa tay muốn đẩy Ninh Tôn ra, nhưng lúc này Ninh Tôn giống như hàn, không nhúc nhích tí nào.
Hứa Thanh Du không dám nhìn anh, liếc mắt nhìn sang chỗ khác, sau đó nói: “Anh làm cái gì vậy, còn chưa nhấn nút tầng, không phải nói muốn đi ăn sáng sao?”
Ăn sáng cái gì, đều đã như vậy rồi, chỗ nào còn có tâm tư muốn ăn sáng.
Ninh Tôn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du, thực sự gương mặt này, sau khi anh nhìn thấy qua các dạng mỹ nữ trong giới giải trí, thật sự không thể xếp hạng.
Nhưng không biết bởi vì sao khi anh vừa nhìn khuôn mặt này nhịp tim lại đập vô cùng lợi hại.
Sáng sớm hôm nay cô trở người ôm mình, hạnh phúc trong lòng anh đều muốn nổi lên.
Ninh Tôn lại nhớ đến sự việc lần trước đến nhà tổ họ Trì làm khách.
Hôm đó nhìn thấy hai người Cố Tư và Trì Uyên hạnh phúc ngọt ngào, trong lòng anh cũng không còn cảm thấy loại cảm giác chán nản thất vọng kia nữa.
Từ tận đáy lòng thật sự bắt đầu chúc phúc cho hai người đó.
Vào lúc đó.
Ngay thời khắc đó anh đã biết, anh không thích Cố Tư nũa.
Ninh Tôn nghĩ một lúc lâu, sau đó cũng chỉ mở miệng nói: “Có phải cậu ta nói thích cô hay không?”
Bản thân Hứa Thanh Du đứng gần Ninh Tôn như vậy, mặt cô không nhịn được mà phiếm hồng, hiện tại Ninh Tôn lại hỏi cô như vậy, mặt cô càng nóng hơn.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du ấp a ấp úng không trả lời trọn vẹn, thì Ninh Tôn đã hiểu rõ rồi.
Anh “xùy” cười một tiếng: “Vậy cô thì sao? cô trả lời như thế nào?”
Hứa Thanh Du rũ mắt xuống: “Đương nhiên là tôi từ chối rồi, làm sao có thể đồng ý được.”
Hai người bọn họ vừa mới quen biết không bao lâu, chẳng qua là A Trạch có một chút hảo cảm ban đầu đối với cô, sau đó cho rằng đó thật sự là thích.
Nhưng thực sự không phải vậy, điều này Hứa Thanh Du rất hiểu rõ.
Cả hai đều không biết ưu nhược điểm của đối phương, hoàn toàn từ tướng mạo của một người mà xác định thích người đó, điều này nông cạn bao nhiều.
Ninh Tôn gật gật đầu, không nói lời nào, ánh mắt giống như cây đinh đóng trên người Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du bị anh nhìn như vậy, toàn thân thực sự cảm thấy khó chịu.
Cô yếu đuối mở miệng nói: “Anh có thể nhấn nút tầng được không?”
Ninh Tôn hoàn toàn không nhìn phím bấm, đưa tay kia bấm số tầng nhà của bọn họ.
Thang máy chậm rãi đi lên, Ninh Tôn không có thả ra, Hứa Thanh Du chỉ có thể giữ vững hơi thở.
Trước đó Hứa Thanh Du đưa tay chống lên ngực Ninh Tôn, nhưng cũng không có đẩy anh ta chỉ vội vàng thu tay về.
Bây giờ cô thành thật dán vào trong vách thang máy, giống như đang bị phạt đứng.
Mãi cho đến khi thang máy “ting” lên một cái rồi mở cửa ra, đồng thời bên ngoài truyền đến giọng nói của mẹ Ninh: “Hai đứa các con đi làm cái gì vậy? Tại sao như vậy….”
Nói đến đây, mẹ Ninh ngay lập tức im lặng.
Thang máy đã mở toàn bộ, bà vừa nhìn liền có thể nhìn thấy Ninh Tôn đè Hứa Thanh Du ở trong vách thang máy.
Mẹ Ninh nhanh chóng xoay lưng, đi về phía nhà: “Mẹ cũng đang muốn đi xuống dưới tìm các con, nhanh chóng đi vào ăn cơm đi, phỏng chừng là đã nguội cả rồi.
Ninh Tôn quay đầu nhìn bóng lưng mẹ Ninh, thu tay lại, rồi đứng thẳng người.
Hứa Thanh Du tranh thủ cơ hội này từ trong thang máy chạy ra ngoài, đồng thời cũng hít sâu vài cái.
Ban đầu mẹ Ninh muốn đi xuống tìm hai người bọn họ, cũng khóa cửa nhà lại rồi, bây giờ nhanh chóng mở cửa đi vào trong nhà.
Cửa vẫn mở như cũ, Hứa Thanh Du đi đến cửa, trước tiên nhìn nhìn vào trong nhà.
Thấy mẹ Ninh không có ở trước cửa đợi cô, cô mới bước chân đi vào.
Hứa Thanh Du đưa tay sờ sờ mặt mình, thật sự rất nóng.
Cô đi đến cửa, lại nhìn nhìn về phía phòng khách.
Mẹ Ninh đã ngồi bên bàn ăn rồi, Hứa Thanh Du chần chừ một lúc rồi đi đến phòng vệ sinh, rửa tay trước, rồi lại rửa mặt.
Ninh Tôn vẫn chưa đi vào, sau khi Hứa Thanh Du đi ra ngoài, bên chỗ bàn ăn cũng chỉ có một mình mẹ Ninh.
Hứa Thanh Du ngây người, sau đó đi về phía bàn ăn, lúc đi ngang qua liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa nhà.
Cửa vẫn đang mở, vậy Ninh Tôn có lẽ vẫn chưa đi vào.
Mẹ Ninh chưa động đũa, chỉ ngồi ở ghế khoanh tay nhìn Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du cố gắng giữ vững biểu cảm của mình, đi đến ngồi xuống bên cạnh bà.
Mẹ Ninh quay đầu nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười: “Vừa nảy hai người các con ở trong thang máy làm cái gì vậy?”
Hứa Thanh Du cầm sửa bò uống một ngụm: “Không làm gì hết, ở trong thang máy thì có thể làm gì.”
Mẹ Ninh chậc chậc mấy lần: “Không làm gì hết, không làm gì thì tại sao hai đứa lại ôm nhau?”
Hứa Thanh Du trợn tròn mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn mẹ Ninh: “Nói bậy, hai chúng con ôm nhau chỗ nào, không có.”
Mẹ Ninh bĩu môi: “Tại sao lại xấu hổ không chịu thừa nhận, ôm nhau thì có làm sao, hai đứa con là người yêu, hôn nhau cũng là chuyện bình thường.”
Hứa Thanh Du hơi có chút cố chấp: “Thật sự không có ôm nhau, làm sao có thể ôm nhau được.”
“Tại sao không thể chứ.” Mẹ Ninh cảm thấy buồi cười “Hai đứa là người yêu mà, người yêu thì có gì là không thể.”
Nói đến chuyện này Hứa Thanh Du không có lời nào để phản bác, thực sự cô và Ninh Tôn công bố ra bên ngoài là người yêu của nhau.
Mẹ Ninh nhìn về phía cửa, sau đó lại nói: “Làm sao vậy? Sao nó còn chưa đi vào? Hai đứa bị bác ngăn cản, nên xấu hổ đấy à?”
Nói xong bản thân bà cũng cảm thấy buồn cười: “Có gì mà xấu hổ chứ, lúc này mới đến chuyện đó, trên đường lớn còn không thiếu những cặp tình nhân còn ôm nhau nói chuyện em em anh anh.”
Hứa Thanh Du không nói gì, cô cũng không biết Ninh Tôn tại sao chưa đi vào.
Huống hồ bây giờ nhớ lại, thái độ và hành động vừa nảy của Ninh Tôn đối với cô, mặt cô không chịu nổi mà muốn phát nóng lên.