Trì Uyên không gọi điện cho ai mà chỉ chụp lại tấm bảng tên cửa hàng của Cố Tư.
Bảng tên này đúng là thấy lần nào ghét lần đó mà..
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu trước khi ngậm thuốc đi về phía xe của mình.
Cố Tư không biết gì hết, vẫn đang bắt taxi trở về nhà, bắt đầu nấu nướng và ăn uống rồi dọn dẹp nhà cửa.
Sống một mình nên việc duy trì vệ sinh không tệ lắm, không cần phải làm gì quá nhiều.
Đợi cho trời tối hẳn, Cố Tư lên lầu.
Cô quay trở lại phòng, cửa sổ phòng đang mở. Cố Tư đi qua định đóng lại, nhưng cô dừng lại khi đang kéo rèm cửa.
Một chiếc ô tô đang đậu ở nơi đối diện với cửa sổ.
Xe dừng ngay dưới đèn đường nên có thể thấy dễ dàng.
Cố Tư nhìn chằm chằm chiếc xe một lúc, nhếch mép cười rồi trực tiếp đóng rèm cửa lại.
Rất nhiều người tâm lý chính là ti tiện. Trước đây họ lạnh nhạt với mình, thậm chí còn có chút chán ghét, bây giờ lại thể hiện kiểu yêu sâu đậm vô cùng, cũng không biết làm như thế cho ai xem.
Cố Tư đi qua nằm trên giường bắt đầu xem những tin tức.Trong làng giải trí chưa bao giờ thiếu những tin đồn nhảm cả. Cô trở người một lúc rồi kiểm tra thì thấy cũng đã khuya rồi.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, nghĩ ngợi rồi lại đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ xốc một bên rèm nhìn ra bên ngoài.
Xe của Trì Uyên vẫn đậu ở vị trí đó. Xe đã tắt máy, bên trong tối om, không rõ Trì Uyên có ở trong xe hay không.
Cô mím miệng, không nhịn được trợn mắt một cái xem thường, sau đó đi đến tủ quần áo, tìm quần áo thay rồi đi vào phòng tắm.
Có thể là có chuyện riêng trong lòng nên Cố Tư làm mọi việc một cách lề mề.
Cô xả nước, đi tắm rồi còn chợp mắt ngủ mất một lúc.
Đến lúc cô đi ra, lau khô tóc và thay quần áo xong, cô lại đi nhìn về phía cửa sổ.
Xe của Trì Uyên vẫn ở vị trí đó.
Cố Tư kêu nhỏ một tiếng, lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ là ngủ gật trong xe luôn rồi.
Cô hạ rèm xuống và trở lại giường.
Kỳ thật cô có một số suy nghĩ muốn đi ra ngoài và xem thử.
Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ này đã bị xua đi.
Đi ra nhìn cái gì chứ, Trì Uyên cũng sẽ không xảy ra việc gì, người đàn ông đó, tính cảnh giác cũng cao lắm đấy.
Đậu xe ở một vị trí dễ thấy như vậy, rõ ràng là anh cố ý để cho cô nhìn thấy.
Cố Tư thở ra một hơi, cười chế nhạo một tiếng.
Cô tắt đèn luôn, cho dù anh ở bên ngoài bao lâu cũng không liên quan gì đến cô.
Khi đèn trong phòng của Cố Tư tắt, Trì Uyên ngồi trong xe mỉm cười.
Người phụ nữ này lúc cô nhẫn tâm thì nhẫn tâm đến cùng mà.
Rõ ràng là cô đã thấy anh đang ở đây, vậy mà cô thực sự có thể làm ngơ không ngó tới.
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, hạ ghế ngồi xuống, cứ như vậy nằm lên.
Xe có mùi khói, anh hạ cửa kính xe xuống, nhìn chằm chằm vào nóc xe rồi cứ như vậy ngẩn ngơ.
Cố Tư bên kia thì nhắm mắt một chút rồi ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này chất lượng không được tốt lắm. Cô gặp vài giấc mơ, mơ thấy một vài điều trong quá khứ.
Khi đó, ông nội cô đi bệnh viện khám sức khỏe rồi gặp lại ông cụ Trì. Ông cụ mời họ đến thăm nhà tổ nhà họ Trì.
Dù biết nhà giàu thì có rất nhiều tiền nhưng khi đến thăm nhà họ Trì, cô vẫn có chút choáng váng.
Bộ quần áo mà người hầu mặc có vẻ còn đẹp hơn đồ của cô.
Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp đượcTrì Uyên.
Chỉ là Trì Uyên về nhà lấy tài liệu, về vội đi cũng vội, hoàn toàn không để ý tới cô.
Lúc ấy, cô gò bó ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách mà không biết để tay chân vào đâu.
Trì Uyên bước vào, chỉ biết là trong nhà có khách, lễ phép gật đầu chào cô và ông nội rồi lên lầu.
Chưa đầy một phút, anh lại đi xuống và rời khỏi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy, và cô đã rất bối rối.
Cố Tư trong mơ có chút sốt ruột, cô không muốn nhớ lại chuyện này cho lắm, cô muốn tỉnh lại.
Nhưng không còn cách nào, hình ảnh trong mơ biến hóa muôn hình muôn vẻ, sau đó cô lại nhìn thấy ông cụ Trì.
Kỳ thật trong hiện thực, Cố Tư đã quên mất ông cụ Trì trông như thế nào. Rốt cuộc lúc đó ông cụ bị bệnh gầy đi trông thấy, nhìn có chút đáng sợ.
Nhưng trong giấc mơ của cô, mọi thứ đều rất rõ ràng.
Ông cụ nằm trên giường và đưa tay về phía cô.
Cố Tư nhìn thấy mình đi qua đó và nắm lấy tay ông cụ..
Ông cụ nói chuyện có chút khó khăn nhưng vẫn thốt ra từng chữ từng chữ một. Ông cụ nói rất rõ ràng muốn gả cô cho Trì Uyên, hỏi cô có đồng ý không.
Cố Tư trong giấc mơ nhắm mắt lại, và cô nghe thấy câu trả lời của chính mình, “Cháu đồng ý.”
Chính là những lời này đã khiến cho cuộc sống của cô cả một năm sau như sống trong vực thẳm, không thể sống yên ổn hay thoát ra được.
Cố Tư bất ngờ tỉnh dậy khi mơ thấy đám tang của ông cụ.
Dường như có giọng chửi rủa của Phương Tố văng vẳng bên tai, nói cưới cô là để xung hỉ giải trừ vận xui, nhưng ông cụ cũng không khá hơn chút nào.
Bà ta nói rằng cô đạt được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Trì nhưng cô lại không giúp được gì cả.
Cố Tư ngồi trên giường và thở hổn hển hai lần. Cô sờ vào trán mình, mồ hôi nhễ nhại.
Rèm cửa được che chắn kín mít, không cho ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.
Cô nhìn thời gian, kỳ thực trời đã khuya rồi.
Cố Tư mở rèm cửa và nhìn vào vị trí chiếc xe của Trì Uyên đêm qua.
Xe đã đi lâu rồi.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào khoảng đất trống trải dưới ánh đèn đường một lúc lâu.
Có lẽ là do giấc mơ đêm qua khiến cô cảm thấy hơi nôn nóng trong lòng.
Cố Tư quay lại để kiểm tra ngày tháng, cũng không phải là một ngày đặc biệt gì.
Nhưng cô nghĩ, tốt hơn hết là nên đi viếng ông cụ một chút.
Giấc mơ đêm qua rất chân thật. Cô vẫn còn có thể nhớ được hình dáng mà ông cụ đang nằm trên giường bệnh và nắm tay cô.
Cố Tư gửi tin nhắn cho Mạnh Sướng, nói buổi sáng cô không qua cửa hàng, cô có việc cần phải làm.
Bên phía Mạnh Sướng còn khá là hiểu chuyện, liền nhắn lại bảo cô cứ bận việc của mình không cần lo lắng cho cửa hàng, cô ấy giải quyết được.
Cố Tư chỉ làm một bữa sáng đơn giản. Sau khi ăn xong cô đi ra ngoài, mua một bó hoa rồi bắt taxi đến nghĩa trang.
Khi Cố Tư ôm bó hoa đi về phía về nghĩa trang, cô lờ mờ nhìn thấy ai đó đứng ở kia.
Chờ đến gần hơn, quả nhiên có một người, người này mặc một bộ đồ đen đứng bất động ở đó.
Cố Tư đi tới, đặt hoa xuống, “Không ngờ bà sẽ đến đây.”
Phương Tố quay đầu lại liếc nhìn Cố Tư. Tuy rằng giọng nói của bà không tốt lắm, nhưng so với lúc trước thì đỡ hơn nhiều. “Tôi cũng không ngờ cô sẽ tới.”
Hai người đều không muốn cãi nhau trước mộ của ông cụ, nói chuyện đều có chút kiềm chế.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ, “Đêm qua tôi nằm mơ. Tôi mơ thấy ông nội, tất nhiên cũng mơ thấy bà.”
Phương Tố cười chế nhạo, “Mơ thấy tôi vậy chắc là không phải chuyện gì tốt lành rồi.”
“Đúng vậy.” Cố Tư cảm thán, “Tôi mơ thấy bà đang mắng chửi tôi, trách tôi vì sao tới để xung hỉ rồi còn kéo cả Trì Uyên vào chuyện này vậy mà sức khỏe của ông nội vẫn không được cải thiện.”
Phương Tố đã nói những lời này nhiều lần trước đây, vào lúc đó bà luôn dùng những lời này để kích thích Cố Tư.
Phương Tố suy nghĩ một chút rồi nói, “Cô đến đây, Trì Uyên có biết không?”
“Không biết.” Cố Tư híp mắt nhìn về ngọn núi cách đó không xa.
Nơi này có phong cảnh rất đẹp, không hiểu sao lại có thể làm dịu tâm trạng lại.
Phương Tố mím miệng, suy nghĩ hồi lâu, “Lúc ông cụ mất đã nắm tay của tôi, bảo tôi sau này đối xử tốt với cô, đừng bắt nạt cô.”
Bà đã không làm được điều đó. Bà kỳ thật đồng ý rất nhanh vào thời điểm đó, nhưng trí nhớ của bà luôn không phải rất tốt.
Bà đã quên việc đó vào ngày hôm sau.
Phương Tố một lúc sau quay đầu lại nhìn Cố Tư, “Tôi thật sự không thích cô, hoặc có thể nói là rất ghét cô. Nếu không có cô, Mị Mị đã sớm được gả cho A Uyên.”
Cố Tư gật đầu, “Đúng vậy, không có tôi, Trì Uyên chắc là sẽ có cuộc sống khá hạnh phúc.”
Tuy nhiên, Cố Tư quay đầu lại và nhìn Phương Tố, “Nhưng tôi tò mò một điều, bà cảm thấy Trì Uyên thích Tùy Mị sao?”