Đầu óc Cố Tư trở nên trống rỗng, nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc lâu mới hỏi câu tiếp theo, “Làm thế nào mà anh tìm tới được chỗ này vậy?”
Trì Uyên thở dài, “Em không để cho anh về nhà nghỉ ngơi trước được sao? Anh lái xe đã lâu, hiện tại mệt chết đi được.”
Những thôn dân bên cạnh vội vàng chạy đến, “Tiểu Tư, đây là chồng cháu à?”
Cố Tư chỉ nhìn Trì Uyên mà không nói một lời, như thể cô không hề nghe thấy câu hỏi của thôn dân.
Trì Uyên ở đằng kia đã mỉm cười rồi, “Chào mọi người ạ. Vốn dĩ cháu muốn cùng Tiểu Tư trở về, nhưng bên công ty tạm thời có chuyện bị hoãn lại. Cô ấy lại tính vội vàng nên đã tự mình trở về. Cháu đành phải chạy đường xa đến tìm cô ấy thôi, thực sự khá là mệt ạ. “
Mấy thôn dân dĩ nhiên không biết cái gì, vội vàng nói: “Cũng đúng, đường dài như vậy, hẳn là rất mệt rồi. Nhanh lên nhanh lên, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trì Uyên lên xe, thím Hà đẩy Cố Tư một chút. Cố Tư cũng đi tới mở cửa và lên xe.
Cô dường như giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác chỉ đường cho Trì Uyên. Trì Uyên lái xe đến cửa nhà cũ của Cố Tư.
Hai người ngồi ở chỗ này cũng không có xuống xe ngay. Trì Uyên thở ra một hơi, “Anh cũng chưa một lần về quê. Thực xin lỗi.”
Cố Tư vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, giọng nói cũng thấp, “Anh không có gì phải xin lỗi cả.”
Trì Uyên đẩy cửa xe đi xuống, trong sân không có gì, rất dột nát.
Anh cũng không nói chê bai, nhấc chân bước vào nhà.
Trong phòng lại càng trống trải,nhìn qua một lượt cũng không có lấy một chút đồ đạc tươm tất.
Trì Uyên vào nhà nhìn quanh, liền nhìn thấy bức ảnh trong phòng của ông lão.
Cố Tư đang đứng ở cửa, “Anh tới đây làm gì vậy?”
Trì Uyên không trả lời mà nhìn vào bức ảnh, “Hóa ra khi còn nhỏ em trông như thế này.”
Cố Tư trong bức ảnh, mặc một chiếc váy nửa mới nửa cũ và thắt bím hai bên, vừa nhìn chính là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình nghèo.
Nhưng cô lại cười rất ngây ngô.
Ông cụ Cố lúc đó nhìn vẫn còn trẻ khỏe, đang ngồi đó, một tay ôm Cố Tư, vẻ mặt nhân hậu.
Thật ra Trì Uyên cũng từ lâu không nhớ rõ dáng vẻ của ông cụ. Anh cũng chưa gặp qua ông cụ mấy lần, sau này gặp đều là nhìn thấy bộ dạng của ông cụ khi bệnh nặng, lúc đó đều đã gầy thoát da, nhìn không ra bộ dáng trước kia nữa.
Cố Tư dựa vào khung cửa, trong lòng có chút bối rối, cô như thế nào cũng không ngờ tới Trì Uyên lại tới đây.
Trì Uyên nhìn một lúc, sau đó cười nói: “Mộ của ông nội ở đâu, anh đi qua cúng bái một chút.”
“Không cần đâu.” Cố Tư nói thẳng, “Anh cũng không có thân phận gì để mà cúng bái ông nội, không cần đi đâu.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư, mới mấy ngày không gặp, sức sống trên người cô gái này không thấy đâu nữa, chỉ nhìn thấy vẻ mờ mịt và mệt mỏi.
Trì Uyên đi tới, chạm vào mặt của Cố Tư, “Trên đường trở về vất vả lắm phải không?”
Cố Tư né một chút mà không nói chuyện.
Trì Uyên nhìn xung quanh, “Em ăn chưa? Mấy ngày nay anh học được vài món, anh có thể nấu cho em ăn thử chút.”
Cố Tư vẫn không lên tiếng, Trì Uyên tự mình vào bếp.
Bên này còn chưa kịp làm gì, người trong thôn lại tới nữa.
Thôn nhỏ này đã lâu không có người lạ đến, thấy chồng Cố Tư đến đây, tất cả mọi người trong thôn đều tò mò.
Đặc biệt, nghe nói người đàn ông này vẫn khá là giàu.
Trì Uyên cũng biết những người này đến gặp mình nên vội vàng chào hỏi.
Anh ở trên thương trường loại người nào anh chưa gặp qua chứ, việc ứng phó với những thôn dân đơn giản này chẳng là gì cả.
Cố Tư đang đứng trong phòng, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.
Trì Uyên mời những người lớn tuổi ngồi xuống, hỏi gì đáp nấy, không khiêm tốn quá cũng không hống hách, lễ phép lại có tu dưỡng.
Cố Tư quay lại và trở lại ngồi trên giường của mình.
Có vẻ như lại phải thay đổi kế hoạch, Trì Uyên đã tìm lại đây, cô nhất định không thể vẫn cứ ở lại.
Không biết Trì Uyên đang nói gì ở bên ngoài mà một ông lão bên ngoài bước vào, nắm lấy tay Cố Tư, luôn mồm nói lời cảm ơn, nói rằng Trì Uyên là một người tốt.
Cố Tư cười ha ha mấy tiếng, khuôn mặt xấu hổ, cô căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mọi người trong sân đều bắt tay Trì Uyên và khen ngợi anh.
Ông lão kéo Cố Tư ra ngoài, nói cái gì mà hai người về sau phải vui vẻ hòa hợp, nhất định không được giận dỗi nhau linh tinh các thứ.
Cố Tư cau mày nhìn Trì Uyên. Trì Uyên đi tới, vòng tay qua vai ôm Cố Tư, giọng nói mang theo ý cười, “Nhất định, nhất định rồi ạ. Mọi người cứ yên tâm đi, nhà chúng cháu, cô ấy là chủ.”
Một lúc sau, thôn dân mới rời đi.
Cố Tư đè thấp giọng nói, “Anh nói gì với họ mà khiến cho rất nhiều người đều khen anh vậy?”
Trì Uyên cười cười, xoay người đi vào nhà, “Anh cũng không nói gì, anh chỉ nói là sẽ quyên tiền cho thôn sửa đường thôi.”
Cố Tư sửng sốt.
Đường trong thôn này thực sự không tốt lắm. Hầu như tất cả các con đường trong thôn nhỏ trên núi này đều là đường đất, ra vào rất bất tiện.
Bởi vì thôn nhỏ, trong thôn không có trường học, bọn trẻ đều phải đi bộ đến trường ở bên ngoài đi học. Thời tiết mà tốt chút còn đỡ, lỡ như trời mưa một cái sẽ đặc biệt phiền phức.
Cố Tư suy nghĩ một lúc, nói, “Anh có lòng rồi.”
Trì Uyên mỉm cười, “Anh một đường lái xe lại đây mà bị lắc phải nghi ngờ cuộc đời luôn ấy.”
Anh nhìn một số đồ vật trong phòng bếp, “Chỗ này của em cũng không có gì nhiều, chỉ có thể nấu một ít mì.”
Cố Tư bây giờ cũng không muốn ăn gì. Trì Uyên đột nhiên đến đây làm tâm trí và trái tim cô đều rối bời.
Trì Uyên trước đây chưa từng sử dụng bếp lò, nhìn nó một lúc lâu cũng không biết nên làm gì.
Cố Tư không còn cách nào khác phải đi tới và ngồi xuống để giúp nhóm lửa.
Dù đôi tay hơi vụng về nhưng Trì Uyên vẫn nấu xong được mì.
Anh chờ một lúc rồi ra sân, trong cốp xe có rất nhiều đồ vật.
Anh xách túi đi vào, tự mình lo mình mà nói: “Anh thuê chiếc xe này để đến đây. Trên đường tới nhìn qua thấy kinh tế ở đây hơi lạc hậu nên mua một ít đồ vật ở siêu thị nhỏ bên ngoài. Bây giờ xem ra thật đúng là hữu ích rồi. “
Anh mua đều là thức ăn nhanh, thịt bò đóng hộp, thịt nguội và những thứ tương tự, mấy thứ có thể ăn được với cơm.
Anh đặt đồ vật ở bên cạnh bếp lò và lật qua, “Em nhìn này, phải nói là anh có mắt nhìn xa, mấy món đồ ăn này anh cũng mua một ít.”
Đó là các loại dưa chua.
Anh lấy ra vài gói và nói: “Vừa khéo cho vào mì ăn”.
Cố Tư cũng không nói, nhưng cô phải thừa nhận rằng Trì Uyên đã đến làm lòng cô cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.
Trì Uyên lấy mì ra, trước tiên bưng một bát cho Cố Tư, sau đó đặt dưa chua bên cạnh cô, “Em xem thử em thích loại nào thì ăn.”
Cố Tư đã xem qua, cô luôn thích rong biển vụn, vì vậy cô ấy đã xé một gói.
Ai ngờ ngay khi mùi xộc ra, Cố Tư đã không kìm được.
Cô đánh rơi đồ và chạy ra khỏi phòng.
Cô tìm một góc, ngồi xổm ở đó và bắt đầu nôn khan.
Cố Tư làm như vậy khiến Trì Uyên hoảng sợ.
Anh vội vàng đi ra, vỗ lưng Cố Tư, “Em làm sao vậy, đồ bị hết hạn hả, mùi vị không ngon sao?”
Cố Tư xua tay, có chút không nói được nên lời, nhưng trong bụng lại cảm thấy dạ dày lăn lộn khó chịu.
Trì Uyên căn bản không nghĩ đến hướng khác, “Em ấy à, gần đây em làm mệt quá, chắc lại đau dạ dày rồi. Lát nữa anh mua thuốc cho em, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn.” “
Cố Tư xua tay, “Không cần, em không uống thuốc.”
Trì Uyên thở dài dỗ dành, “Không uống thuốc thì sẽ luôn cảm thấy khó chịu. Em bị đau dạ dày nhiều năm rồi, chính em cũng biết cái này khó chịu như thế nào rồi còn gì, vậy mà còn không chịu uống thuốc.”
Cố Tư không nói chuyện, đi vào bếp múc một ít nước để súc miệng, sau đó nói: “Anh ăn của anh đi, một lúc nữa em sẽ ổn lại thôi.”
Cảm giác buồn nôn đến nhanh đi cũng nhanh.
Một lát sau nó sẽ biến mất ấy mà.
Cố Tư chờ một chút rồi một lần nữa quay trở lại trong nhà. Trong nhà không có phòng ăn, chỉ có một cái bàn được kê ở bên bếp.
Cố Tư đi tới gần đó, “Anh lấy rong biển vụn đi đi, em không ngửi được mùi đó.”
Trì Uyên ồ một tiếng, nhanh chóng đem gói rong biển vụn đã mở để lên ngăn tủ trước cửa.
Cố Tư hít thở sâu và cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô đi tới, gắp hai miếng mì, cúi đầu ăn.