Nghe thấy Cố Tư hỏi câu hỏi này, Phương Tố sửng sốt, liền mở miệng theo phản xạ có điều kiện: “ Đương nhiên là thích rồi, sao lại có thể không thích được.”
Cố Tư cười cười: “Thích à, vậy tôi có điểm không hiểu rõ, bà xem, tôi và Trì Uyên đã li hôn rồi, anh ấy không có trở ngại gì, nếu thật sự thích Tùy Mị, vì sao không trực tiếp ở cùng một chỗ, lại còn cứ như vậy, khiến cho Tùy Mị tiến thoái lưỡng nan.”
Phương Tố hé miệng, lại nhìn Cố Tư.
Cố Tư tiếp tục nói: “ Tin tức này bà xem rồi đi, Trì Uyên tại quán Bar tùy tiện tìm một người phụ nữ qua lại, lại không tìm Tùy Mị. Bà nói xem, anh ấy thích Tùy Mị là thích như vậy sao?”
Cố Tư tấm tắc nói: “ Yêu thích kiểu gì mà như muốn đâm vào tim người ta mà.”
Vẻ mặt của Phương Tố vô cùng không tốt, tin tức của Trì Uyên, bà cũng đã xem rồi, lại còn gọi điện thoại cho Trì Uyên để xác nhận.
Trì Uyên cũng chẳng giấu diếm gì, nói tin tức đó đúng là nói về anh, người trong bức ảnh là anh không sai, đúng là anh có dẫn một người phụ nữ từ quán bar rời đi.
Lúc Phương Tố vừa nghe Trì Uyên thừa nhận, thiếu chút nữa giậm chân, nhưng lại nhớ tới thái độ gần đây của Trì Uyên đối với mình, bà lại không dám nổi giận nữa.
Dùng lời Trì Uyên mà nói, đều đã là người trưởng thành, bản thân tự chịu trách nhiệm với việc mình làm, người khác không có quyền can thiệp vào.
Hơn nữa việc của chính bản thân mình, Phương Tố còn xử lí đủ kiểu lộn xộn.
Cố Tư nhìn bộ dáng nghẹn khuất của Phương Tố, lại có một chút muốn cười. Cô thở dài: “ Được rồi, tôi với bà xem như cũng nói nhiều rồi, bà qua đây làm gì, không phải đến đây để tìm chỗ tốt chứ.”
Lời nói này, nói ra cũng chả có gì sai chỉ là cái nơi này không phải cái nơi tốt đẹp gì, Phương Tố vừa nghe liền nổi giận.
Bà nhìn Cố Tư: “Cô không cần phải lo cho tôi. Tôi hiện giờ tốt vô cùng, sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Cố Tư lần này không nhịn được nữa, cười rộ lên.
Cô có chút không tự kiềm chế được chính mình, thuận theo lời nói của Phương Tố: “Phải phải phải, bà sẽ sống lâu trăm tuổi, là tôi nói sai rồi.”
Vừa nói xong, hai người đều cảm thấy không dễ chịu
Cố Tư vội vàng thu tay lại, đi tới đứng bên cạnh.
Phương Tố ho nhẹ hai cái: “ Được rồi, đến lượt cô đó, tôi đi trước đây. Tôi và ông cụ cũng đã hàn huyên lâu rồi.”
Cố Tư không nói chuyện, Phương Tố vén tóc lên một chút, liền xoay người rời đi.
Cố Tư thấp giọng cười cười. Cái tính tình này của Phương Tố, cũng không biết là giống ai trong nhà họ Phương.
Cố Niệm ngồi xuống, dọn sạch lá cây và cỏ dại trước bia mộ ông cụ, sau đó thở dài: “Ông xem, con với Trì Uyên mẹ anh ấy sống chung như vậy đó. Ôi, bây giờ thì thật may là con và Trì Uyên đã li hôn rồi, bằng không thì chắc trong nhà lúc nào cũng là bầu không khí khó chịu.”
Cô cắn môi, nghĩ nghĩ : “ Con bây giờ cuộc sống rất tốt, cũng rất đầy đủ, thực ra những cái này, cũng phải cảm ơn Trì Uyên. Nếu như không phải Trì Uyên lúc trước hào phóng, con cũng không có được năng lực này. Con không có bằng cấp, mối quan hệ cũng không, cho nên tất cả của con ngày hôm nay, đều là Trì Uyên cho. Mặc kệ trước đây như thế nào, con đều không trách anh ấy.”
Nói xong Cố Tư liền cười, hốc mắt cũng đỏ.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nói: “ Ông nội con, hai người ở bên kia có phải thường xuyên gặp mặt nhau không? Nếu ông gặp được ông ấy, giúp con chuyển lời một chút, nói con rất nhớ ông ấy, nói con sống rất tốt, không cần nhớ nhung. Về phần hai người không có lương tâm kia, trước giờ cũng chẳng có tin tức gì, nhưng như vậy lại tốt nhất. Con cũng không quá mong họ xuất hiện, con hiện tại không cần bọn họ nữa.”
Cố Tư nói liên miên, cả chuyện của nhà họ Nguyễn cũng đem ra nói.
Cô cười rộ lên: “Sau khi li hôn với Trì Uyên, con cảm thấy con giống như biến thành ‘hoa thơm quả ngọt’ rồi. Rất nhiều người đối tốt với con, con kỳ thật không quen. Con vẫn sống cuộc sống không có ai quấy rầy.”
Cô nói rất nhiều, đem hết những chuyện trong đáy lòng không thể nói với ai, cũng không có ai nguyện ý nghe, tự mình độc thoại trước ngôi mộ.
Cố Tư cũng không biết mình đã ở đây tiêu tốn bao nhiêu thời gian. Cuối cùng cô từ biệt ông cụ, sắp xếp lại hoa tươi của mình và Phương Tố đem đến, sau đó mới xuống núi rời đi.
Xe taxi vẫn chờ dưới chân núi. Cố Tư lên xe, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu lại nhìn ngôi mộ ở trên núi kia.
Con người mà, phấn đấu cả đời, cuối cùng lại chỉ còn là cái nơi bé nhỏ này.
Cô mở miệng: “ Đi thôi.”
Chiếc xe quay trở lại cửa tiệm. Mạnh Sướng đang đóng gói điểm tâm cho khách hàng, khuôn mặt mang ý cười, thoạt nhìn lại tăng thêm sự duyên dáng.
Cố Tư đi vào nhìn Mạnh Sướng : “Biết yêu rồi? Cười như này, khuôn mặt đều nở hoa rồi.”
Mạnh Sướng ha ha một tiếng: “ Yêu đương cái gì chứ, không có, chỉ là hôm nay tâm trạng em rất vui vẻ”
Cố Tư gật gật đầu, chỉ đứng ở một bên.
Mạnh Sướng đợi khách rời đi, thu dọn quầy hàng một chút, sau đó nhìn Cố Tư: “ Chị buổi sáng đi đâu mà mặc áo quần kiểu này?”
Cố Tư “a” một tiếng: “ Đi viếng mộ người lớn, lát nữa chị về nhà thay quần áo.”
Mạnh Sướng cúi người ghé vào quầy hàng, nhìn Cố Niệm, nhìn rất tỉ mỉ.
Cố Niệm có chút ngoài ý muốn: “ Em đây là làm cái gì vậy?”
Mạnh Sướng cười rộ lên: “ chị còn nói em yêu rồi. Chị mới là cô gái bé nhỏ đang yêu đó. Em nhìn xem cô gái đang yêu này rốt cuộc là hình dáng gì nào.”
Cố Tư khoát khoát tay: “ Đừng nói bừa.”
Mạnh Sướng lại gần thân thiết: “Lại còn xấu hổ nữa.”
Cô làm một ly trà sữa cho Cố Tư, Cố Tư cũng thật sự khát, mang ly nước qua một cái ghế ngồi xuống: “Sáng nay bận sao?”
“Không tính là bận.” Mạnh Sướng nói, “Lúc sáng sớm, ngài Trì có đến đây.”
Cố Tư sửng sốt: “Anh ấy tới làm gì?”
Mạnh Sướng thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ là qua mua ít điểm tâm cho buổi sáng, cũng không ở lại quá lâu, gói đồ xong liền đi luôn.”
Cố Tư “à” một tiếng, cũng không hỏi gì thêm nữa.
Mạnh Sướng nhìn nhìn Cố Tư, thăm dò cô: “Chị với Ninh Tôn bên nhau khi nào vậy ?”
Cố Tư nhìn Mạnh Sướng, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới ổn.
Cô xem Mạnh Sướng thật sự như người nhà của mình, cảm thấy việc này không có gì phải che giấu cô cả.
Nhưng lại cảm thấy, Ninh Tôn đều ở trong các chương trình phổ biến, cô ở bên này lại nói hết ra, hai người chính là như vậy như vậy, chung quy cảm thấy không tốt lắm.
Mạnh Sướng nhìn Cố Tư chăm chú, một bộ dáng muốn biết nguồn gốc sự tình.
Cố Tư cũng vụng về nói một câu: “Chị và anh ấy, không giống các em nghĩ.”
Mạnh Sướng liền cười lên: “Trước đây chị còn nói cái gì mà tìm đàn ông nhất định phải tìm một người tốt hơn so với Trì Uyên. thời gian này em còn cho rằng không phải, thì ra là che mắt người khác. Sớm đã có chủ từ lâu rồi, chị thật là, ngay cả em cũng lừa gạt.”
Cố Tư chỉ có thể “haha” vài tiếng, cô thật sự không biết nói cái gì cho phải.
Mạnh Sướng tựa lưng vài ghế, thở dài một hơi: “Vậy chị, thật sự không thích Trì Uyên nữa sao.”
Cố Tư ngừng một chút, lông mày liền nhíu lại.
Thích hay không thích Trì Uyên.
Đây thực sự là một vấn đề rất nghiêm túc.
Cô hôm qua đã mơ một giấc mơ như vậy, hôm nay ở trước mộ ông cụ, cũng không muốn nói qua vấn đề này.
Cô thật sự không dám quá đi sâu tìm đáp án này.
Có những thứ không muốn đối mặt, cũng càng không dám đối mặt.
Dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên, dù sao cũng là lần đầu tiên rung động, thật sự rất khó mà nói người đàn ông này đã không còn trong lòng cô nữa.
Chỉ có thể nói khoảng thời gian này, cô cứ làm thử việc này, cũng cảm thấy dường như có chút hiệu quả.
Nhưng thích hay không thích anh ấy, nếu thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Chắc là vẫn đang còn thích đi.
Nhiều nhiều ít ít, vẫn là còn chút tình cảm.
Mạnh Sướng thấy Cố Tư không nói nữa, liền mở to hai mắt nhìn cô chăm chú: “Chị đã có bạn trai mới rồi, đối với Trì Uyên chắc sẽ không còn tình cảm đó chứ?”