Phía Tử Thư đã đặt được vé xe, bên Trì Uyên cũng thu dọn xong xuôi.
Trong cốp xe vẫn còn rất nhiều thức ăn, Cố Tư lấy ra và đưa hết cho thím Hà.
Con thím ấy vui lắm.
Thím Hà không nỡ rời xa cô, nhưng bà cũng hiểu rằng cô nên đi thì hơn. Nếu cứ ở đây mãi, Cố Vạn Lí sẽ tìm cớ dây dưa.
Những người sống trong thôn đi theo Trì Uyên đều đã thu xếp mọi việc ổn thỏa, xách theo túi lớn túi nhỏ.
Xe Trì Uyên không đủ chỗ, một người trong thôn đã lái xe công nông đến và kéo bọn họ rời đi.
Trì Uyên lái xe chở Cố Tư, đến đại lý trả xe trước rồi cùng bọn họ bắt xe đến trạm.
Biết bao nhiêu người thế này, Cố Tư nghĩ thôi đã thấy đau đầu, vậy mà Trì Uyên sắp xếp mọi thứ khá gọn gàng, suốt chặng đường không xảy ra bất cứ sai sót nào.
Tuy phải đổi xe giữa đường, nhưng vì sắp xếp thời gian hợp lí, nên các cô các bác lớn tuổi đều không mất quá nhiều sức lực.
Trên chuyến xe cuối cùng, Tử Thư đã đứng đợi bọn họ tại trạm xe lửa.
Những người đến đây không quen với cuộc sống nơi này, tất cả đều có chút mơ màng.
Tử Thư gọi vài chiếc xe đến đây và đưa bọn họ đến nhà kho trước.
Nhà kho rất lớn, cần nhiều nhân viên, bọn họ đến đây sẽ được bố trí và sắp xếp mọi thứ.
Nhưng bởi vì trước đó Cố Tư đã nói rằng cô chỉ biết một vị tổng đốc cấp thấp, nên những người đó cũng không nghĩ gì nhiều, họ chỉ cảm thấy có việc làm là quá tốt rồi
Cố Tư sợ rằng nếu bọn họ biết đây là công ty nhà họ Trì, sẽ không vừa ý với vị trí được sắp xếp, đòi hỏi công việc tốt hơn, nhẹ nhàng hơn và lương cao hơn.
Dù sao lòng người cũng là thứ khó đoán nhất
Sau khi bọn họ rời đi, Tử Thư lái xe chở Cố Tư và Trì Uyên đến nhà Cố Tư. Cố Tư mệt mỏi, trong bụng cũng hơi khó chịu
Suốt chặng đường cô cố gắng chịu đựng, buồn nôn cũng không giám thể hiện ra ngoài, đúng là quá vất vả.
Bây giờ khi lên xe, cô liền không thể chịu được nữa.
Cô nói, “Tử Thư, anh chạy chậm thôi, mở cửa sổ ra, tôi say xe, buồn nôn quá.”
Tử Thư không nghĩ nhiều, vội vàng giảm tốc độ, mở cửa sổ.
Trì Uyên vuốt lưng Cố Tư
Cuối cùng xe cũng dừng lại, Cố Tư vội vàng đẩy cửa xe, ngồi ở bên đường nôn một trận.
Nhưng không nôn ra thứ gì
Trì Uyên bước xuống, đưa chai nước suối cho cô súc miệng, “sao lại say xe chứ, anh nhớ em đâu bị say xe.”
Cố Tư thở dài, “chắc là vì mệt quá, dạ dày khó chịu, nên hơi chóng mặt.
Trì Uyên gật đầu, “Vào trong nghỉ ngơi đi, dù rằng cả đoạn đường cứ nằm suốt nhưng đúng là cũng sẽ mệt.”
Cố Tư đứng lên, xoa xoa vào bụng, rồi bước vào trong sân
Tử Thư xách theo hành lý tiến vào.
Cố Tư chạy thẳng về phòng, không quan tâm Tử Thư và Trì Uyên đang làm gì dưới lầu.
Đầu cô hơi nhói, cứ lắc lư trên xe lửa mãi.
Nằm như vậy một lúc, cô liền gửi tin nhắn cho Mạnh Sướng, trước đây Mạnh Sướng đã nói với cô rằng Phương Tố đã từng thăm dò, nghe ngóng tin tức của cô.
Cố Tư cảm thấy nực cười
Phương Tố đối với cô, dù là trước khi ly hôn hay sau khi ly hôn, cũng chưa bao giờ chịu buông tha cô.
Đôi lúc Cố Tư cảm thấy Phương Tố đang bạn tâm quá nhiều đến mình.
Lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm vào người mà mình không thích, cuộc sống của bà ta có thể dễ dàng trôi qua mới là lạ.
Cố Tư gửi tin nhắn xong, nằm ngay tại đây ngủ một giấc.
Đến khi tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ dưới lầu.
Cô đứng dậy mở cửa, đứng ở đầu cầu thang tầng hai quan sát phía dưới.
Người dưới đó không hẳn là ít, có Trì Uyên, Tử Thư, Chương Tự Chi, và cả Nguyễn Thừa Phong
Bốn tên đàn ông to xác không biết đang nói đến điều gì, trông Chương Tự Chi hơi hoảng, “anh nói vậy tôi cũng không hiểu đâu, anh cứ nói tôi nên làm những gì là xong, phân tích nhiều thế làm tôi đau hết cả đầu.”
Lâu lắm rồi không gặp Chương Tự Chi, Cố Tư thực sự nhớ anh ta.
Cố Tư mỉm cười, “Lão Chương.”
Chương Tự Chi ngẩng đầu lên nhìn Cố Tư, hét lên vài tiếng ôi trời rồi chạy từ tầng dưới lên, “Cố tiểu Tư à, làm tôi nhớ cô chết đi được.”
Anh ta ôm Cố Tư một lúc.
Trì Uyên đưa mắt nhìn hai người họ, nét mặt không được tốt cho lắm.
Tử Thư nhích đến gần Trì Uyên, hạ thấp giọng xuống, “xem kìa xem kìa, mới tí mà đã ôm người ta rồi, thật là, cái cậu Chương này ấy à, thích chiếm tiện nghi thế cơ đấy.”
Đôi mắt Trì Uyên liếc qua Tử Thư, “cậu bớt hóng chuyện đi, những lời tôi nói vừa rồi cậu hiểu hết chứ.”
Tử Thư vội vàng gật đầu, “hiểu rồi hiểu rồi, hiểu hết rồi”
Lúc này, Nguyễn Thừa Phong nói, “nhưng anh chắc chắn trên ngọn núi ấy có nhiều dược liệu thật ư?”
Trì Uyên nghĩ một lúc, “khi ấy, tôi đã đi và xem xét xung quanh, có khả năng trên ngọn núi gần đó có đấy. Để cụ thể hơn, tôi định tìm người chạy qua xem xét lại, nếu có thể thì tất cả số đó đều là tài nguyên.
Nguyễn Thừa Phong ừ một tiếng, “nếu điều này là sự thật, tôi sẽ tán thành lời đề nghị của anh.”
Trì Uyên cũng suy tư, “trước mắt chúng ta cứ theo kế hoạch này, sau đó kiểm tra kết quả khảo sát.”
Cố Tư cùng với Chương Tử Chi bước xuống.
Cô bật cười, “hôm nay mọi người đông đủ nhỉ, đều ở đây cả.”
Nguyễn Thừa Phong nói, “Trước đây anh đã ghé qua mấy lần rồi, nhưng em không ở nhà, anh gọi cho Tử Thư mới biết hôm nay em về. Em xem em kìa, đi cũng không nói anh một tiếng, làm anh phí mất mấy đợt rảnh rỗi.”
Cố Tư bước qua, ngồi lên một góc sofa, “hôm đấy tôi đi vội quá, chưa kịp nói cho ai biết.”
Nguyễn Thừa Phong nhìn Cố Tư, “sắc mặt em trông có vẻ không ổn lắm, vài ngày trước bà cứ nhắc em suốt, nói rằng em xa lạ với bọn anh quá, chẳng thấy qua lại bao giờ.”
Nói đến bà cụ Nguyễn, Cố Tư thực sự không dễ chịu cho lắm, bà ấy đối xử với cô có chút đột ngột, khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ.
Khó tin nhỉ, rút một quẻ thăm liền trở thành quý nhân.
Lỡ như rút phải quẻ hạ, có khi nào bà cụ phải băm chết cô mới hả cơn giận không.
Nguyễn Thừa Phong mỉm cười nhìn Cố Tư, “con người bà anh ấy à, đôi lúc rất cổ hủ, trước đây trong nhà đã xảy ra một vài chuyện, mà khi đó sức khỏe bà lại không tốt, tâm trạng lúc nào cũng buồn bực, sau đó bà đi chùa nhờ đại sư bốc quẻ, vị đại sư ấy nói rằng nhà họ Nguyễn sắp gặp được quý nhân, có thể gặp dữ hóa lành.”
Lời nói này khiến Nguyễn Thừa Phong nghĩ rằng có lẽ vị đại sư chỉ muốn ai ủi bà nên mới nói thế.
Nào ngờ không lâu sau đó, vào ngày mừng thọ 80 của bà, Cố Tư đã bộc lộ hết tài năng của mình
Lại trùng hợp khiến cho nhà họ Nguyễn thật sự chuyển mình, tìm được đường ra. Thế là bà cụ hết lòng tin tưởng những lời mà vị đại sư ấy nói.
Bà cho rằng Cố Tư là quý nhân nhà họ Nguyễn, nhất định phải đối đãi cô cho đàng hoàng tử tế.
Cố Tư cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, “tôi thấy mấy chuyện này chỉ là trùng hợp thôi.”
Nguyễn Thừa Phong thở dài một hơi, “trong mắt bà anh, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có nhân quả, không có gì gọi là trùng hợp.”
Cố Tư mím môi, “chủ yếu là bà ấy đối xử tốt với tôi quá, làm tôi cảm thấy hơi sợ đấy.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư, lại nhớ đến Cố Vạn Lí, nếu như Cố Vạn Lí biết Cố Tư bị gia đình như nhà họ Nguyễn xem trọng, nói không chừng sẽ cực kỳ muốn nắm chắc mối quan hệ này.
Một gã đàn ông như lão ta, sao có thể sinh ra người con gái như Cố Tư chứ. Trì Uyên nheo mắt lại, suy nghĩ vẩn vơ sang nhiều thứ khác