Ngày hôm sau, Trì Uyên thức dậy trước còn Cố Tư vẫn đang ngủ.
Anh làm mọi việc nhẹ nhàng, dọn dẹp một chút rồi xuống lầu.
Hôm nay bà cụ không đúng giờ đi xuống, nghe người làm nói tối qua bà cụ không nghỉ ngơi tốt lắm nên hôm nay muộn một chút bà cụ mới xuống ăn cơm.
Vì vậy sáng nay Trì Uyên là người duy nhất trên bàn ăn.
Tối qua Trì Chúc không về, có vẻ như ông ta đã nghe theo lời anh và thực sự lên kế hoạch ở lại chỗ Phương Tố.
Lúc Trì Uyên đang ăn cơm thì điện thoại đổ chuông. Là điện thoại của Tùy Mị.
Tùy Mị nói đã tìm được một số tài liệu do ông cụ cất giữ, muốn lúc nào đó gửi cho Trì Uyên.
Bây giờ Tùy Mị không làm việc ở công ty nên cô ta rảnh cả ngày.
Cô ta hỏi Trì Uyên khi nào thì anh rảnh, cô ta sẽ dựa theo thời gian của Trì Uyên qua gửi giấy tờ.
Hôm nay Trì Uyên có vài cuộc họp, anh cũng không chắc buổi trưa có rảnh không.
Cho nên anh suy nghĩ một chút rồi nói đợi tan làm lại bàn tiếp chuyện này.
Tùy Mị hình như không gấp lắm nên cũng đồng ý.
Trì Uyên ăn xong cơm sáng lập tức rời đi. Hôm nay anh thật sự rất bận rộn việc của công ty.
Khoảng thời gian trước anh làm việc rảnh rỗi quá, bây giờ công việc bị dồn lại rất nhiều.
Cả ngày nay anh cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện gì khác, cũng không gọi điện cho Cố Tư. Mãi cho đến chạng vạng tối anh mới có thể dừng lại, lúc này Trì Uyên mới có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Anh lấy điện thoại ra, tốt lắm, Cố Tư cũng không gọi cho anh cuộc nào cả.
Cũng không biết người kia thật sự rất yên tâm anh hay là cô không thèm để ý đến những thứ này nữa.
Thật ra tối qua Trì Uyên rất muốn nói cho rõ ràng mấy chuyện này với Cố Tư.
Nhưng không có tờ giấy đăng ký kết hôn kia, anh luôn cảm giác mình không có tư cách đòi hỏi quá nhiều.
Ai nói giấy đăng ký kết hôn vô dụng chứ? Nhìn mà xem, lúc này tờ giấy đó rất hữu dụng đấy.
Trì Uyên làm xong hết việc, anh rời khỏi công ty và lái xe đi.
Anh khởi động xe lái xe đi rồi nhưng lái ra một đoạn lại đột nhiên nhớ tới mấy lời lúc sáng Tùy Mị nói với anh.
Trì Uyên trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Tùy Mị.
Tùy Mị lập tức liền nghe máy, còn cười nói cô ta vẫn luôn đang chờ điện thoại của anh.
Trì Uyên lái xe về phía nhà tổ, sau đó nói anh về nhà ăn cơm trước rồi sau đó ra gặp Tùy Mị sau, sau đó sẽ nghiên cứu mấy tài liệu trong tay cô ta.
Tùy Mị đồng ý, dặn Trì Uyên không cần vội vàng.
Trì Uyên cũng thật sự không vội vàng, anh lái xe về nhà.
Bên kia, Cố Tư đang ngồi trên ghế sô pha xem TV với bà cụ.
Họ đang xem một chương trình tạp kỹ, cũng không biết có chuyện gì buồn cười mà thấy hai người họ cười ngả tới ngả lui.
Trì Uyên đi vào Cố Tư lập tức quay đầu nhìn anh một cái, sau đó đứng lên, “Anh về rồi, vậy chúng ta ăn cơm thôi, còn chờ mỗi anh thôi đấy.”
Trì Uyên hôm nay hơi mệt nên cũng không có sức nghĩ mấy chuyện khác.
Anh đi rửa tay sau đó mấy người ngồi xuống ăn cơm.
Còn chưa ăn cơm xong thì quản gia lại qua tới nói Tùy Mị đến.
Trì Uyên hơi sửng sốt, anh quay đầu nhìn quản gia hỏi, “Cô ấy đến rồi à? Ở đâu vậy?”
Quản gia nói cô ta đang ở cổng.
Bà cụ nhìn thoáng qua Trì Uyên sau đó nói với quản gia, “Người đến rồi thì tất nhiên phải mời người ta vào nhà thôi. Mời cô ấy vào đi.”
Quản gia lập tức đi ngay.
Cố Tư cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong bát, cô không nói lời nào nhưng vẻ mặt ít nhiều có chút lạnh lùng.
Tùy Mị được quản gia mời vào, nhìn thấy mọi người vẫn đang ăn cơm thì cảm thấy hơi có lỗi, “Cháu xin lỗi, cháu tưởng mọi người đã ăn xong rồi mới đến, xem ra cháu đến vẫn còn sớm quá.”
Bà cụ nói câu không có việc gì, sau đó còn nói, “Vậy cháu cứ chờ một lát đi. Cháu đến tìm A Uyên đúng không? Có chuyện gì à?”
Tùy Mị ừ một tiếng, “Có chút chuyện muốn bàn qua với anh ấy ạ.”
Trì Uyên bảo Tùy Mị ra ngoài chờ một lát, nói anh cũng sắp xong rồi.
Chờ Tùy Mị quay đi qua ghế sô pha ngồi Trì Uyên mới nhìn Cố Tư một chút.
Cố Tư đã ăn mấy miếng cơm, cô đang lau miệng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bà cụ ở bên cạnh hạ giọng xuống, “Cháu với cô ấy còn có chuyện gì muốn nói à? Làm gì mà gọi người ta tới nhà luôn vậy?
Trì Uyên chớp mắt, “Quả thực có một số việc muốn nói, đều là chuyện của công ty. Bà đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.”
Cố Tư đặt khăn giấy xuống rồi đứng dậy, “Cháu ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ, cháu ra ngoài đi dạo một vòng.”
Cô đi từ từ ra khỏi phòng ăn, lúc đi ngang qua phòng khách cô còn đánh tiếng chào hỏi với Tùy Mị.
Tùy Mị nhìn chằm chằm vào Cố Tư rồi gật đầu.
Cố Tư rời khỏi tòa nhà chính. Bên ngoài hơi tối, cô đi về phía sân sau.
Vừa lúc Trì Cảnh dọn dẹp xong ra tới. Nhìn qua thì hình như anh ta lại muốn đi ra ngoài
Trì Cảnh thấy Cố Tư đi về phía này nên cũng dừng bước.
Chờ Cố Tư đi đến trước mặt, anh ta nói, “Trời tối rồi, cố gắng đừng đi bộ ra ngoài lâu quá.”
Cố Tư gật đầu, “Anh muốn đi ra ngoài à? Muộn như vậy rồi còn ra ngoài là đi hẹn hò đúng không?”
Trì Cảnh khẽ cau mày, “Cũng không phải là hẹn hò, chỉ là ra ngoài gặp một người bạn mà thôi.”
Cố Tư cười, “Nếu là bạn khác giới thì anh nên tìm hiểu thử xem. Anh rất hiếm khi ra ngoài vì một người như vậy đấy.”
Trì Cảnh nhìn chăm chú vào Cố Tư, “Không ngờ cô còn hiểu rõ tôi như vậy.”
Cố Tư nghiêng người đi qua bước tiếp ra sân sau nhưng cô vẫn nói, “Tôi cũng không hiểu rõ anh. Chỉ là bình thường thấy anh hình như cũng không kết giao bạn bè gì nhiều nên chỉ là đoán vậy thôi.”
Trì Cảnh nghiêng nửa người nhìn dáng đi mang thai của Cố Tư, một lúc lâu sau anh ta nở nụ cười.
Bên kia, Trì Uyên cũng ăn cơm xong, anh đi ra gọi Tùy Mị lên lầu, hai người vào phòng làm việc.
Tùy Mị photo rồi còn chụp ảnh vài giấy tờ trong két sắt của ông cụ.
Trong đó ngoại trừ biên lai tài chính và chi tiết mua bán ra còn có một số thứ cô ta không hiểu rõ lắm, có vẻ như là hợp đồng thế chấp.
Nhìn qua nội dung của mấy bản hợp đồng thế chấp có vẻ như chúng đều là những khoản lớn, chẳng hạn như bất động sản, xe cộ và những thứ tương tự.
Sau đó là một số hợp đồng bán lại.
Tóm lại mấy thứ này rất phức tạp, Tùy Mị nhìn cũng không hiểu ra sao.
Trì Uyên chuyển tất cả những bức ảnh này vào điện thoại di động của anh, sau đó lại chuyển sang máy tính để phóng to nhìn qua.
Đúng là vừa nhiều lại lắm thứ linh tinh.
Hơn nữa, trong này dường như còn có một số khoản tiền qua lại.
Ngoài ra còn có một số biên lai ở nước ngoài.
Tóm lại phạm vi liên quan hơi rộng.
Trì Uyên lập tức cau mày, “Ông nội cô rốt cuộc có thể nhúng tay đến tận đâu vậy?”
Tùy Mị cũng không rõ lắm, cô ta kéo ghế ngồi ở bên cạnh Trì Uyên nhìn những thứ này, “Anh biết không, em nhìn thấy nhiều thứ như vậy em thật sự rất sợ. Em rất sợ một ngày nào đó mấy thứ này bị lật tẩy thì nhà họ Tùy bọn em thật sự xong đời rồi.”
Mấy thứ lấy được từ chỗ ông cụ càng phức tạp, trong lòng Tùy Mị càng thấp thỏm.
Hơn nữa hai ngày nay ông cụ luôn len lén qua phòng ông cả, cũng không biết hai người đang âm thầm bàn bạc cái gì nữa.
Ông cụ cũng lớn tuổi rồi, nếu trong tay thật sự có nghề phụ không muốn cho người khác biết mà bây giờ Tùy Tĩnh đã không còn, hoặc là ông cụ chuyển giao cho ông cả hoặc là chuyển giao cho cô ta.
Bây giờ ông cụ không nói chuyện với cô ta nhưng lại thường xuyên đến gặp ông cả.
Tùy Mị cảm thấy ông cả là đối tượng mà ông cụ đã quyết định.
Ông cả luôn luôn rất hiếu thuận, rất dễ bị thuyết phục.
Ông cụ chọn ông ta cũng là điều dễ hiểu.