Hứa Thanh Du sửng sốt trong giây lát khi nghe câu hỏi của người lái xe.
Nhưng sau đó cô mỉm cười ;ại vừa tra lời vừa tiếp tục nấu ăn: “Trong làng giải trí có rất nhiều anh chàng đẹp trai. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, có khi bây giờ tôi đã yêu thích đến cả tá người rồi ý chứ.”
Người lái xe bên cạnh tiếp tục: “Làm sao mà giống nhau được. Những người kia,cô đâu có tiếp xúc nhiều với họ. Ninh Tôn thì khác, cậu ấy so với mấy người kia còn đẹp trai hơn mấy phần. Cô và cậu ấy lại bên nhau như hình với bóng, sống chung một nhà, không nảy sinh tình cảm mới là lạ đấy!”
Người lái xe lớn tuổi hơn cô và Ninh Tôn một chút, xem ra là nhìn người khác độc thân không chịu nổi, máu mai mối lại trỗi dậy rồi.
Hứa Thanh Du chẹp miệng, hoàn toàn không để vấn đề ấy vào mắt: “Tôi và Ninh Tôn là quan hệ công việc. Thích sếp của chính mình sao? Một trợ lý chuyên nghiệp sẽ tự biết phải trái mà tránh loại chuyện này nha.”
Người lái xe mỉm cười: “Cô gái nhỏ, tốt lắm, còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy!”
Anh ta đứng ở cửa một hồi, thấy Hứa Thanh Du thật sự không cần giúp đỡ, liền xoay người lại ngồi xuống sô pha.
Các động tác nấu nướng của Hứa Thanh Du rất gọn gàng và bài bản, chỉ trong một thời gian ngắn cô đã hoàn thành bữa trưa.
Cô rửa tay và cởi tạp dề.
Người tài xế thấy cô đã nấu xong, sốt sắng phụ cô bê các món ăn và sắp bát đũa ra bàn.
Hứa Thanh Du tự mình đi tới cửa phòng Ninh Tôn, giơ tay gõ cửa rồi lên tiếng gọi: “Đến giờ ăn cơm rồi.”
Ninh Tôn nằm ở trên giường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng nói, lập tức nhanh chóng đứng dậy.
Anh ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức ngay khi bước ra khỏi phòng.
Mùi hương ngào ngạt này không khó để có thể tìm thấy ở những quán ăn bình dân, nhưng không hiểu sao, Ninh Tôn cảm giác hương thơm này mang một mùi vị đặc biệt khác với các hàng quán.
Hứa Thanh Du liếc anh một cái: “Anh đi rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó ra ăn cơm trưa đi.”
Dứt lời cô xoay người đi về phía bàn ăn.
Sau hai ngày làm quen với việc ở bên nhau, Ninh Tôn thấy Hứa Thanh Du đã thoải mái với mình hơn một chút, không khó xử như hôm đầu nữa.
Anh không nói thêm gì, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hứa Thanh Du đã làm bốn món mặn và một tô canh, vừa nhìn vào một chút là thấy sắc, hương, vị đều có đủ, rất ngon miệng.
Người lái xe vui vẻ cười cười,vừa xới cơm cho hai người, vừa mở miệng trêu chọc: “Mỗi ngày đều đến nhà hai người ăn chực như thế này, tôi nghĩ sớm muộn gì cân nặng của tôi cũng tăng thêm.”
Hứa Thanh Du cười: “Anh đâu có béo, ăn nhiều một chút đi. Ăn nhiều, nhiều sức khỏe mai này mới có sức giúp tôi dọn nhà.”
Ninh Tôn bất giác liếc nhìn Hứa Thanh Du.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.3
Danh tiếng của nhiếp ảnh gia trong ngành được phân cực rõ ràng, khả năng chuyên môn của nhiếp ảnh gia lần này là hàng đầu, nhưng thực sự tính khí của anh ta có hơi khó hiểu.
Những ngôi sao từng làm việc với anh ta, dù danh tiếng lớn đến cỡ nào, anh ta cũng chưa từng nể mặt mà cho họ thái độ tốt một chút.
Hứa Thanh Du thở dài: “Những người tài năng có thể có một chút vấn đề về tính nết. Anh cố gắng nhẫn nhịn một chút nhé! Hợp đồng lần này mất rất nhiều công sức mới mang được về. Chị Thái nói rằng chỉ cần anh được đánh giá tốt lần này là có thể mở ra cánh cửa sáng giá để anh đến với giới thời trang.”
Lần nào cũng vậy, trước khi tham gia một dự án nào đó, cô đều mang tất cả những khó khăn cũng như kết quả sẽ đạt được nếu sản phẩm thành công giảng giải một lần cho Ninh Tôn. Coi như động viên tinh thần cho anh một chút.
Ninh Tôn nói: “Không sao. Tính tôi đâu có so đo vậy đâu. Nếu như tôi làm không tốt, bị người ta phàn nàn, cô cũng không cần giúp tôi xin lỗi những người đó. Kệ bọn họ không cần quan tâm, cùng lắm họ cũng chỉ nghĩ tôi là loại người tự cao tự đại mà thôi!”
Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, trước đây khi nói với Ninh Tôn những chuyện này, Ninh Tôn chủ yếu chỉ lắng nghe, rất ít khi anh đáp lại lời dặn dò của cô, đôi hi anh còn lộ ra thái độ không kiên nhẫn, không muốn nghe.
Hôm nay không chỉ không khó chịu với những gì cô nói, lại còn trấn an sự lo lắng của cô, tình huống này khiến cô cảm thấy hơi lạ lùng.
Hứa Thanh Du gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”
Ăn trưa xong, Ninh Tôn đi tắm.
Hứa Thanh Du có chút không thoải mái khi ngồi trong phòng khách.
Căn nhà này có một phòng ngủ và một phòng khách, ngay cả khi đang ngồi xem TV ở đây, cô cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Mặc dù cô đang cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân, nhưng cô ấy luôn có chút không thể chịu nổi với những hình ảnh tưởng tượng đang nhảy loạn xạ trong đầu.
Thật là mệt mỏi mà.
Người lái xe nghiêng người sang một bên, ăn no uống say là mắt anh ta díu vào, không quan tâm đến những thứ xung quanh.
Hứa Thanh Du rất bất lực và chỉ có thể đứng dậy, đi ra ban công.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, cô lấy điện thoại di động ra xem tin tức trên mạng, buổi sáng cô và Ninh Tôn bị chụp lén khi ra ngoài, bức ảnh đã làm nổ ra một cuộc tranh luận cực kỳ đặc sắc.
Lần này, có rất nhiều người chúc phúc cho cô, những người chê bai cô và những bình luận chế giễu thân thế của Ninh Tôn đã ít hơn trước rất nhiều.
Hứa Thanh Du đứng ở đây hơn 20 phút thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở.
Ninh Tôn thực ra đã ăn mặc rất chỉnh tề, hiện tại anh biết trong nhà có phụ nữ, nên mỗi hành động đều rất cẩn thận không quá tùy tiện như xưa nữa.
Chỉ còn một chút thời gian, Hứa Thanh Du trở lại ghế sô pha, tựa vào đó nghỉ ngơi một lát.
Ninh Tôn thu dọn trong phòng đi ra, đứng ở cửa quan sát, liền thấy Hứa Thanh Du đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.4
tay Hứa Thanh Du: “Để tôi cầm cho.”
Điều này làm Hứa Thanh Du lập tức tỉnh táo trở lại, cô nhanh chóng nói: “Không cần, tôi có thể cầm được.”
Thực ra cái hộp mỹ phẩm này cũng khá nặng.
Ninh Tôn không nói, nhưng cũng không buông tay: “Được rồi, cũng chỉ đi có mấy bước chân thôi mà.”
Hứa Thanh Du nhìn anh, cuối cùng không phản đối thêm nữa .
Đôi mắt của người lái xe khẽ liếc dò xét hai người họ, trộm nở một nụ cười tươi rói.
Hứa Thanh Du thừa biết người lái xe đang nghĩ gì, cô cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc hết mức có thể để ngăn người bên kia nhận ra cô đang xấu hổ.
Hứa Thanh Du vẫn ngồi ở ghế sau xe cùng Ninh Tôn, Ninh Tôn trước tiên nói: “Trên đường cô có thể ngủ một giấc.”
Hứa Thanh Du đã hoàn toàn tỉnh táo: “Không, không cần đâu. Vừa nãy tôi có chợp mắt một xíu rồi. Bây giờ không còn buồn ngủ nữa.”
Ninh Tôn cũng không nói thêm gì nhiều, anh nhìn khóe mắt Hứa Thanh Du, lần đầu tiên cảm thấy cô gái này căng thẳng khi ở bên cạnh mình.
Anh chưa bao giờ nhìn kỹ trợ lý của mình, cũng không để ý những trợ lý khác như thế nào, nhưng chị Thái đã từng khen ngợi Hứa Thanh Du trước mặt anh.
Chị ấy nói rằng đây là lần đầu tiên chị ấy thấy một người mới có thể hoàn thành tốt một công việc khó khăn như công việc của trợ lý.
Trong quá khứ, chính cô ấy đã nghĩ cách giải quyết những rắc rối mà trợ lý của những nghệ sĩ khác gây ra.
Hứa Thanh Du thực sự làm chị Thái thấy ngạc nhiên.
Ninh Tôn thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chắc là phải giữ mình trong trạng thái tỉnh táo đến căng thẳng như vậy mới có thể hoàn thành mọi chuyện chăng?
Nhưng như vậy sẽ mệt lắm.
Xe chạy đến địa điểm chụp hình mà tạp chí đưa ra, khi xuống xe, Hứa Thanh Du định tự xách hộp trang điểm, nhưng Ninh Tôn đã đi trước cô một bước, tự mình nhấc hộp trang điểm lên.
Anh ta liếc nhìn Hứa Thanh Du: “Cứ để tôi cầm cho.”
Hứa Thanh Du gần như hiểu ý anh chỉ trong vài giây, vì vậy cô gật đầu: “Cảm ơn.”
Phó tổng biên tập tạp chí ở đằng kia đã đợi sẵn, thấy Ninh Tôn đi tới anh ta mỉm cười và nhanh chóng bắt tay: “Ồ, anh Ninh, anh tới rồi.”
Ninh Tôn mỉm cười, biểu hiện ra vẻ khiêm tốn: “Tôi xin lỗi, chắc để anh chờ lâu rồi.”