Cố Tư giả vờ như nghe không hiểu ý của Chương Tự Chi, cô vẫn nói theo suy nghĩ của riêng mình, “Tôi cảm thấy cô Lương là một người rất có suy nghĩ độc lập. Nếu được cô ấy coi trọng vậy thì người đàn ông đó nhất định cũng có chỗ nào đó đáng khen. Thật ra tôi cũng rất muốn gặp người đó xem thử như thế nào.”
Chương Tự Chi mím môi, một lúc lâu sau anh ta mới nở nụ cười, giọng nói khẽ khàng, “Thật ra tôi cũng muốn gặp anh ta.”
Anh ta thật sự rất muốn gặp cái người được gọi là bạn trai của Lương Ninh Như kia, anh ta muốn nhìn thử rốt cuộc Lương Ninh Như có mắt nhìn như thế nào mà có thể chướng mắt anh ta nhưng lại đối xử khác với người khác.
Chương Tự Chi ở lại nhà tổ nhà họ Trì cho đến sắp chạng vạng tối.
Anh ta lại gọi điện thoại cho Từ Giai Ninh.
Thật ra trong lòng anh ta có chút khó chịu, anh ta có chuyện thì cứ muốn giải quyết nó luôn cho nhanh.
Từ Giai Ninh vẫn nghe máy, cô ta cũng hỏi anh ta có chuyện gì không.
Chỉ là lúc Chương Tự Chi nói tối nay hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, anh ta có chuyện muốn nói với Từ Giai Ninh thì Từ Giai Ninh ngay lập tức từ chối.
Cô ta nói tối nay cô ta có việc bận mất rồi nên không thể ăn tối với Chương Tự Chi được.
Cô ta còn nói gần đây cô ta đều hơi bận, bên trường học có sự kiện, mấy người giáo viên bọn họ phải tập huấn kín.
Cô ta nói có sách mách có chứng làm cho Chương Tự Chi cũng không biết rốt cuộc cô ta đang nói thật hay nói dối.
Tóm lại gọi xong cuộc điện thoại này cũng không có bất kỳ một chút tiến triển nào cả.
Chương Tự Chi cầm điện thoại có chút bất đắc dĩ, Từ Giai Ninh vẫn luôn trốn tránh anh ta như thế này thì chuyện kia vẫn mãi không có cách nào giải quyết nổi.
Cuối cùng Chương Tự Chi suy nghĩ một lát rồi quyết định lái xe rời khỏi nhà tổ nhà họ Trì, anh ta đi thẳng tới cửa trường học của Từ Giai Ninh chờ sẵn.
Anh ta không tin như vậy rồi mà anh ta cũng không gặp được cô ta.
Chờ đến lúc tan học, đầu tiên anh ta thấy học sinh lần lượt đi ra. Chương Tự Chi hạ cửa sổ xe xuống hút một điếu thuốc, anh ta cứ ngồi như vậy nhìn cửa trường học.
Một lúc sau, anh ta đã nhìn thấy Từ Giai Ninh đi ra.
Từ Giai Ninh là một mình đi ra ngoài, nhìn qua thì trạng thái cũng không tốt lắm.
Bình thường cho dù chỉ có một mình thì cô ta vẫn luôn tràn đầy sức sống, khóe miệng luôn bất giác cong lên.
Nhưng bây giờ cô ta cứ xụ mặt, nhìn qua một cái là biết ngay cô ta không vui chút nào cả.
Chương Tự Chi có một chút tự trách.
Nếu như không phải do anh ta, Từ Giai Ninh có lẽ không bao giờ rơi vào trạng thái như vậy.
Đúng là anh ta đã suy nghĩ rất thiếu sót cũng như quá độc đoán tự cho mình là đúng.
Chương Tự Chi đẩy cửa xe ra đi về phía Từ Giai Ninh. Anh ta còn chưa đi đến trước mặt thì Từ Giai Ninh đã ngẩng đầu lên và nhìn thấy anh ta.
Từ Giai Ninh bị giật nảy mình, cô ta phản xạ có điều kiện lùi lại một bước.
Chương Tự Chi vẫn đang ngậm điếu thuốc, bộ dáng nhìn qua có chút cà lơ phất phơ, “Mặc kệ em bận hay rảnh thì chúng ta vẫn nên ngồi xuống ăn bữa cơm đã.”
Vẻ mặt anh ta hơi có vẻ nghiêm túc, nhìn như vậy có nghĩa là anh ta không định lại cho Từ Giai Ninh cơ hội để từ chối nữa.
Từ Giai Ninh bóp túi của mình, cô ta do dự một lúc lâu thì mới nói, “Được ạ.”
Cái gì nên đến thì cuối cùng vẫn đến, muốn tránh cũng tránh không xong mà.
Hai người bọn họ đi đến một nhà hàng không xa trường.
Chương Tự Chi gọi mấy món ăn, hai người đều không muốn ăn cho nên anh ta cũng không gọi nhiều lắm.
Chờ nhân viên phục vụ mang thực đơn đi ra, Từ Giai Ninh mở miệng trước, “Anh muốn nói gì với em thì anh cứ nói đi.”
Cô ta nói xong còn nở nụ cười, “Em đã né tránh anh như vậy rồi nhưng anh vẫn tới luôn cửa trường để chặn em. Như vậy xem ra em có tránh cũng tránh không nổi nữa.”
Chương Tự Chi thở dài một hơi, “Tôi không phải là một người thích trì hoãn mọi chuyện cho nên nếu gặp phải vấn đề thì tôi luôn muốn giải quyết nó ngay lập tức. Giai Ninh, là tôi có lỗi với em.”
Chương Tự Chi cũng không biết cụ thể anh ta muốn giải thích như thế nào mới tốt, anh ta chỉ có thể từ từ thử nói, “Thật ra tôi rất thích em, chỉ là tôi đã hiểu lầm loại thích này rồi. Loại thích này không giống với loại thích mà chúng ta tưởng. Tôi thích em chắc là loại thích giữa những người bạn với nhau. Khoảng thời gian này tôi cũng đã ngẫm lại về bản thân, tôi nghĩ có lẽ em cũng nhận ra chuyện này rồi. Tôi không đối xử với em một cách không nghiêm túc cũng không hề cẩn thận, nhiều lúc tôi cũng sẽ xem nhẹ cảm xúc của em. Trước đó tôi không cẩn thận suy nghĩ ra những điều này tượng trưng cho cái gì. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, Giai Ninh, tôi thích em nhưng đến cuối cùng nó cũng chỉ là thích không thể trở thành yêu được.”
Sau đó Chương Tự Chi còn nói xin lỗi, anh ta nói cách mà anh ta có thể đền bù cho Từ Giai Ninh cũng chỉ có tiền, anh ta bảo Từ Giai Ninh ra giá.
Câu nói cuối cùng này thật sự làm tim Từ Giai Ninh lạnh thấu xương.
Từ Giai Ninh bật cười, “Anh nghĩ rằng em ở bên anh là vì tiền sao?”
Chương Tự Chi nghiêng đầu nhìn Từ Giai Ninh, “Nhưng chắc là cũng có một phần nào đó liên quan đến thân phận của tôi.”
Sắc mặt Từ Giai Ninh tái mét. Có một số việc cô ta không thể hoàn toàn phủ nhận. Chương Tự Chi nói không sai, cô ta ở bên Chương Tự Chi cũng thật sự có xem xét đến hoàn cảnh gia đình của anh ta.
Nhưng tình cảm cô ta bỏ ra toàn bộ đều là thật. Cô ta thích Chương Tự Chi, mà vừa lúc hoàn cảnh gia đình của Chương Tự Chi lại phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai của cô ta cho nên cô ta đã bên nhau với anh ta.
Nếu nói cho ra ngô ra khoai chuyện cô ta và Chương Tự Chi ở bên nhau có bị ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình của anh ta không thì đáp án là có.
Nếu vẫn là Chương Tự Chi nhưng thân phận của anh ta lại trở nên thất bại, nghèo khó thì lúc đó cô ta chắc chắn cũng sẽ không đồng ý làm bạn gái anh ta.
Là người thì đều vô cùng thực dụng, cái này cũng không thể chỉ trích nổi.
Từ Giai Ninh thở dài một hơi, “Anh đã nói đến mức này rồi thì có nghĩa là anh muốn ép em dứt khoát buông tay đúng không? Thật ra chuyện của chúng ta đã như thế này thì em cũng sẽ buông tay thôi, anh thật sự không cần phải nhục nhã em như vậy.”
Chương Tự Chi lại cảm thấy đây cũng không phải là là nhục nhã cô ta, chẳng qua anh ta cũng chỉ nói ra sự thật thôi.
Anh ta cũng không phải là kiểu người biết lựa lời mà nói, anh ta luôn thẳng như ruột ngựa, có gì nói nấy. Một số người lớn đều bị anh ta nói thẳng quá làm cho bọn họ phải cạn lời không biết nói cái gì nữa là. Có thể thấy được cho tới bây giờ anh ta cũng sẽ không vì thể diện của ai mà kiêng kỵ cái gì cả.
Chương Tự Chi cười, “Nếu em cảm thấy đây là nhục nhã vậy tôi rất xin lỗi. Tôi vẫn luôn là kiểu người như vậy, có gì thì tôi nói nấy thôi.”
Bàn tay Từ Giai Ninh đặt ở dưới bàn nắm chặt thành đấm, cô ta ừ một tiếng, “Được thôi. Nếu anh đã để em ra giá, vậy em cũng ra giá đây.”
Cô ta duỗi một ngón tay ra trước mặt Chương Tự Chi, “Mười triệu, anh sẽ đưa sao?”
Vẻ mặt của Chương Tự Chi không có chút thay đổi nào, “Đưa.”
Anh ta vừa nói ra điều này thì vẻ mặt của Từ Giai Ninh lại thay đổi.
Cô ta cảm thấy cô ta đã hét giá trên trời rồi nhưng Chương Tự Chi lại không hề do dự một chút nào cả.
Có thể thấy được anh ta rất quyết tâm chia tay với cô ta.
Từ Giai Ninh gật đầu nói được, “Anh đã nhanh gọn như vậy rồi thì mười triệu vậy.”
Chương Tự Chi đứng lên, anh ta cảm thấy mọi chuyện đã bàn xong thì có vẻ không cần thiết phải ăn cơm nữa, “Mai tôi gửi tiền sau.”
Nói như vậy xong Chương Tự Chi ngay lập tức rời đi luôn.
Từ Giai Ninh ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt.
Người đàn ông này đã tuyệt tình là thật sự tuyệt tình.
Chẳng qua cô ta chỉ nói thách như vậy mà thôi nhưng anh ta lại không thèm hỏi thêm một câu nào cả.
Chẳng lẽ anh ta không biết thái độ của anh ta như vậy làm cho người khác cảm thấy rất đau đớn sao?
Rõ ràng hai người bọn họ có gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay, nhưng chia tay xong bọn họ vẫn có thể làm bạn mà.
Vì sao anh ta cứ phải làm cho mọi chuyện trở nên khó coi như vậy chứ?
Chương Tự Chi rời khỏi nhà hàng, anh ta lái xe đi dạo một vòng. Anh ta thật sự không muốn về Club cho nên lại da mặt dày đi đến dưới lầu nhà Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như đã ở nhà nấu cơm.
Khi nấu ăn, không hiểu sao cô ta lại cứ cảm thấy bồn chồn không tập trung nổi. Cô ta luôn nghĩ đến cảnh vào lúc này ngày hôm qua.
Cô ta chưa từng đưa một người đàn ông nào về nhà cả.
Ngay cả khi người đàn ông xem mắt kia đến gặp cô ta, anh ta cũng chưa từng bước vào nhà cô ta.
Chương Tự Chi xem như là người đầu tiên.