Trì Chúc ngồi ở phòng ăn, suy nghĩ một chút luôn cảm thấy có gì đó không ổn, muốn ra ngoài gọi Phương Tố và Cố Nhan vào, nhưng bị Trì Uyên đè lại.
Cố Tư cười một tiếng, vừa rồi Trì Uyên chỉ khách sáo hỏi một tiếng, phỏng đoán cũng không muốn để Cổ Nhan thật sự đi vào cùng mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Cả một nhóm người ngồi đây ăn cơm, theo như quan hệ giữa Cố Nhan và Phương Tố, thì bầu không khí chắc hẳn cũng không khá hơn chút nào.
Cho nên vẫn là tính.
Cố Tư nhanh chóng ăn cơm xong, đi ra ngoài rồi lên lầu trước.
Nhưng mà không bao lâu sau cô liền chạy tới cầu thang rồi kêu lên, “ Mẹ ơi, mẹ có thấy bộ quần áo kẻ caro của con không? Con nhớ lần trước mẹ giúp con cất chúng.”
Phương Tố sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Tư, a một tiếng, “Không phải treo ở trong tủ quần áo của con sao?”
Cố Tư lầm bầm một câu không nhìn thấy, sau đó nói, “Vậy con xem lại một chút, để con tìm lại.”
Một lát sau, cô ấy lại đi ra, “Mẹ, hôm nay kiểm tra mẹ có thấy danh sách tờ đơn ở đâu không? Con tìm rồi, kiểm tra lại không thấy tờ đơn.”
Trì Uyên từ phía phòng ăn đi ra, “Nó ở trong ngăn kéo, em tới ngăn kéo tìm thử xem.”
Cố Tư a một tiếng, còn chưa kịp xoay người, đã nhìn thấy Trì Chúc cũng ăn xong, từ phòng ăn đi ra.
Vì vậy Cố Tư lại kêu một tiếng, “Ba, ba nhanh như vậy đã ăn xong rồi.”
Trì Chúc ngừng một lát, à một tiếng,”Ừ, ăn xong rồi, ngon lắm.”
Cố Tư mỉm cười,”Vậy ba đi đến chỗ mẹ ngồi, cùng dì Cố nói chuyện.”
Nói xong, cô quay người đi về phía phòng, vừa đi vừa nói:”Ôi, mấy ngày nay não hoạt động không tốt, quay lại cũng không tìm được đồ vật, thật là làm cho người phiền não.”
Trì Uyên đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn cầu thang lầu hai, trên mặt nở nụ cười.
Cố Tư diễn kịch thật tự nhiên.
Trì Chúc và Phương Tố thật ra có chút không tự nhiên.
Cố Tư một hơi gọi ba, một hơi gọi mẹ, gọi Phương Tố nóng bừng cả mặt.
Trì Chúc tới, suy nghĩ một chút, rồi ngồi đối diện hai người, ông nhìn Cổ Nhan, “Chân bà thế nào rồi, gần đây hoạt động có thuận tiện không?”
Cổ Nhan cười, dáng vẻ đoan trang khéo léo, “Rất tốt rồi, ông xem, tôi đã bỏ nạng rồi, bây giờ có thể đi lại bình thường, chỉ là không thể đi bộ đứng trong thời gian quá lâu.”
Trì Chúc gật đầu một cái, “Như vậy thì tốt.”
Ông nhìn Phương Tố, vô hình có chút không vui lắm,” Bà còn chưa có ăn cơm, bà đi ăn cơm trước đi.”
Phương Tố cũng đứng lên, “Được rồi, hai người nói chuyện đi.”
Trì Uyên cũng tới, ngồi bên cạnh Trì Chúc, “Mấy ngày trước ba con còn nói, không biết vết thương kia của dì thế nào rồi, còn muốn đi qua xem một chút, nhưng mà vì quá bận rộn, nên chưa đi được.”
Quá bận rộn, nhưng lại có thời gian tới bên này ăn cơm.
Lời này, có chút ý vị sâu xa.
Cố Nhan gật đầu, “Dì bên này không có chuyện gì, nhà có người giúp việc, thật ra dì được chăm sóc rất tốt.”
Bà nói tiếp,” Vốn là, dì vẫn cảm thấy dì phải cùng A Tố tìm thời gian trò chuyện một chút, vết thương kia lành chậm không khỏi, nên kéo dài cho đến tận bây giờ, hôm nay nghĩ có chút thời gian, nên dì qua xem một chút, không nghĩ tới, ông ấy cũng ở đây.”
Bà nhìn Trì Chúc rồi nói.
Trì Chúc gật đầu, dáng vẻ không có gì là không tốt, “Ừ, tôi cũng là tình cờ, đến đây ăn một bữa cơm.
Phương Tố ở trong phòng ăn, cơm còn chưa ăn được mấy miếng, điện thoại đã rung lên, là Cố Tư gửi tin nhắn đến.
Phương Tố mở ra xem, Cố Tư hỏi bà, cảm thấy như thế nào.
Cảm giác gì như thế nào, bà bây giờ chỉ cảm thấy hơi xấu hổ.
Bà không biết có phải mình đã suy nghĩ nhiều không, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt Cổ Nhan nhìn mình vừa rồi có chút không đúng lắm.
Cảm giác giống như đang nhìn bản thân mình người không nói lý lẽ trước đây, với một ánh mắt không nói nên lời.
Phương Tố không trả lời, tin nhắn của Cố Tư lại đến, cô ấy nói: Dì Cổ này, trước đây chắc hẳn thích chồng cũ của bà.
Phương Tố ngừng một lát, ngay cả Cố Tư cũng nhìn ra, vậy thì không phải là bà tự mình mẫn cảm.
Phương Tố đáp đáp lại Cố Tư một chữ đồng ý.
Cố Tư bên kia liền yên tĩnh.
Phương Tố ăn cơm xong đi ra ngoài, Cổ Nhan vẫn ở đó.
Bà suy nghĩ một chút, “Hai người nói chuyện trước đi, tôi đi lên xem Tiểu Tư đang làm gì, không biết vừa rồi có tìm được đồ hay không?”
Trì Chúc nhìn bà, không lên tiếng.
Phương Tố chậm rãi đi lên lầu, vẻ mặt càng ngày càng lạnh.
Bà vào phòng Cố Tư, Cố Tư đang nằm ở trên giường nhìn điện thoại di động, thấy bà tới, trở mình một cái liền thức dậy, “Sao bà lại lên đây? Không ở dưới lầu nói chuyện với mấy người kia?”
Phương Tố ừ một tiếng, “Cô đi đứng chậm lại một chút, cô bây giờ đang ở trong trạng thái gì? Hành động cũng nên chậm lại.”
Cố Tư ậm ừ một tiêng, lại nằm xuống, “Bà không ở đó, cô Cổ với chồng cũ của bà tâm sự sẽ rất vui vẻ đó.”
Phương Tố đi tới, ngồi ở bên mép giường, “Cứ tùy ý thôi, hai người bọn họ muốn tối cùng đắp chăn chung, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Cố Tư khịt mũi, “Bà nhìn bà một chút, còn luôn nói tôi mồm miệng giữ khư khư không mở, hôm nay bà cũng chả dám ra bên ngoài nói cái gì.”
Cô thở dài một cái, “Nếu hai người kia thật sự nằm chung một chăn, tôi phỏng đoán bà có thể khóc chết.”
Phương Tố xuy một tiếng.”Vớ vẩn.”
Nhưng mà không phải nói vớ vẩn, chuyện này trong lòng bà rõ ràng nhất.
Cố Tư cũng không muốn cùng bà bài kéo chuyện này,”Cô Cố này, cô ấy tới đây làm gì? nói là tới nhìn bà một chút, nhìn bà cái gì?”
Phương Tố ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Cô ấy nói hai người chúng ta trước đây có hiểu lầm, cô ấy luôn cảm thấy nên đi qua nói với tôi cho rõ ràng, thật ra thì tôi cũng không biết mình cảm giác có gì đó không ổn, tôi cảm thấy cô ta tới không phải vì tôi, mà là biết Trì Chúc ở đây, chẳng qua tôi là cái cớ, giữa hai chúng tôi, có thể nói, lần trước tôi đến xin lỗi, tôi đã nói hết rồi, cô ta không cần thiết phải đến đây một chuyến.”
Cố Tư ừ một tiếng, “Đúng vậy, tôi cũng nhìn ra, sự chú ý của cô ta không phải ở trên người bà.”
Cố Tư đặt điện thoại di động xuống, “Nhưng mà chuyện này, không biết chồng cũ của bà có rõ ràng hay không?”
Phương Tố thở dài, “Trì Uyên đối với phương diện tình cảm rất chậm, thật ra cũng không phải không có lý do, ba anh như vậy, hẳn là theo ba anh, cho nên nói, Trì Chúc có thể cảm nhận được sao, khẳng định không thể.”
Đàn ông và đàn bà độ nhạy cảm không giống nhau, bọn họ cũng không phải nói không kỹ lưỡng, chẳng qua là bọn họ sự tỉ mỉ cùng đàn bà không giống nhau.
Thứ mà phụ nữ có thể cảm nhận được, bọn họ chưa chắc có thể.
Trì Chúc không thể phát hiện được sự suy nghĩ cẩn thận của Cổ Nhan, cũng có thể hiểu được.
Cố Tư quay đầu nhìn Phương Tố, sau đó hỏi: “Bà nói thật với tôi đi, bà rốt cuộc có muốn cùng chồng cũ tái hôn không?”
Phương Tố nhìn Cố Tư, dùng giọng điệu của cô, nói giống vậy,”Còn cô, cô rốt cuộc có muốn cùng chồng cũ tái hôn không?”
Cố Niệm chớp mắt, “Không, tôi ở trong chuyện này, cho tới bây giờ chưa từng nói láo, ít nhất trước mắt tôi không muốn cùng Trì Uyên tái hôn.”
Phương Tố đợi mấy giây, “Tôi cũng nói thật, tôi nghĩ, tôi cũng muốn cùng Trì Chúc bắt đầu lại, nhưng tôi cảm thấy có chút khó khăn, nên không muốn cố gắng.”
Cố Tư có chút bất ngờ, “Tại sao lại khó khăn? Bà bây giờ trở nên tốt như vậy, cố gắng một chút tự nhiên là được rồi.”
Phương Tố lắc đầu, “Trước ta còn có thể, bây giờ không được, tôi cảm giác da mặt mình không dày được như vậy, không làm được chuyện bám dính lấy nhau như vậy.
Cố Tư cau mày, “Cũng không phải cứ dính lấy gần gũi là được, có lẽ ông ấy có chút hứng thú, ông ấy cũng đồng ý.”
Phương Tố bật cười, “Cô nhìn Trì Uyên xem, cũng bám dính lấy cô còn gì, cô còn không đồng ý, tôi thật sự rất sợ, tôi sợ phải giống như Trì Uyên mới được”