Chương 121
Cổ Tư dựa vào cửa, hơi ngẩng đầu lên, giọng nói bên ngoài không còn nữa.
Trì Uyên và bà Trì đều xuống tầng rồi.
Hai người nói chuyện lớn tiếng như vậy là sợ cô không tỉnh dậy, không nghe thấy à?
Cô phì cười, nhấc chân vào phòng tắm.
Dấu vết trên người rất đậm, còn đậm hơn cả lần trước.
Cô xả nước nóng vào bồn rồi nằm vào.
Cả người đau nhức.
Lúc này Cổ Tư vẫn có thể nhớ, cô đang ở kỳ an toàn.
Không cần uống thuốc.
Không biết có được xem là việc duy nhất đáng để vui mừng hay không.
Đêm qua Cổ Tư không ngủ được, chắc không phải tên Trì Uyên đó uống rượu rồi chứ.Nhưng anh giống như uống thuốc hơn.
Làm đi làm lại không ngừng.
Cô dựa vào bồn tắm, ngủ tiếp.
Bà Trì đứng ở cửa phòng khách, giọng nói không nặng không nhẹ, “Con hồ ly lẳng lơ không biết xấu hổ.”
Lần đầu tiên nói, Cổ Tư cũng không nói gì.
Mình cũng cảm thấy chuyện hôm qua có vẻ khá trơ trẽn.
Nhưng bà Trì lại nói thêm một câu, “Thứ vô giáo dục, chắc đều là do ba mẹ dạy, muốn dùng con gái quyến rũ đàn ông để làm giàu.”
Lửa giận trong người Cổ Tư bốc lên.
Cô quay đầu nhìn bà Trì.
Bà Trì vẫn nghểnh cổ, vẻ mặt khinh thường.
Cố Tư chậm rãi lấy điện thoại ra, bấm số, sau đó nói với đầu bên kia điện thoại, “Liên hệ với truyền thông giúp tôi,tôi có chuyện muốn nói, chuyện liên quan đến tôi và cậu cả nhà họ Trì, chắc chắn truyền thông rất muốn biết.
Bà Trì lập tức biến sắc, bà ta chạy lại, muốn giật lấy điện thoại của Cổ Tư, “Cô nói bậy cái gì vậy, đưa điện thoại cho tôi.”
Cổ Tư đợi bà ta đến gần thì nhấc chân đá, “Cút đi cho tôi.”
Bà Trì trông phúc hậu, quanh năm sống trong nhung lụa, nên muốn đánh, chọn đại một người bà ta cũng đánh không lại.
Bây giờ Cổ Tư đá sang, bà ta cũng không đề phòng nên bị ăn một đòn mạnh.
Bà Trì loạng choạng lùi lại mấy bước, cuối cùng vẫn đứng không vững, ngã phịch xuống đất.
Cạnh đó có người giúp việc nhìn thấy nên vội đi qua đỡ bà Trì. Cố Tư nhìn người giúp việc đó, “Cútsang một bên cho tôi.”
Giọng cô không lớn nhưng vẻ mặt khiến người ta sợ.
Giống như muốn ăn thịt người.
Người giúp việc rùng mình.
Trước đây chưa từng thấy Cố Tư thế này.
Bà Trì nằm nửa người trên đất, trong lòng cũng cảm thấy hơi nguy hiểm.
Đây… đây. Thế này Cổ Tư muốn nói bậy bạ gì với truyền thông.
Người giúp việc vẫn đi qua, muốn đỡ bà Trì dậy.
Cổ Tư bước hai bước đi tới, lặp lại hành động trước đó làm với bà Trì, nhấc chân đá người giúp việc ra.
Cô còn đá mạnh hơn cái trước.
Bà Trì chớp mắt, gần cổ lên muốn mắng người.Cuối cùng mở miệng ra nhưng lại không dám nói.
Có thể con điên Cổ Tư này thật sự điên rồi.
Nói không chừng tiếp theo còn làm ra chuyện gì đó.
Bà cụ ở trên tầng nghe thấy tiếng động, được người giúp việc dìu xuống lầu.
Bà Trì vẫn nằm trên đất, Cổ Tư đứng bên cạnh bà Trì, cô hạ mắt liếc nhìn bà ta, vẻ mặt khinh thường.
Bà cụ Trì sững sờ, vội đi tới, “Chuyện gì vậy? Sao thế này?”
Bà Trì thấy bà cụ đi qua thì òa lên khóc.
Bà cụ cau mày, “Mau đứng lên đi, nằm trên đất làm gì.”
Người giúp việc bên cạnh ôm bụng, muốn đi qua đỡ bà Trì.
Cố Tư trừng mắt, nhấc chân lên.
Người giúp việc đó vội đứng lại.
Bà Trì cũng chẳng không quan tâm nhiều như vậy mà tự mình đứng lên.
Bà cụ cau mày, vẻ mặt khó coi.
Bà cụ rất ít khi nổi giận, thường thì bà ấy chỉ hơi giận là mọi người đã vội tém lại rồi Chưa từng làm việc gì khiến bà cụ phải nổi giận lên cả.
Bây giờ bà cụ rất không vui, chỉ nhìn bà Trì và Cố Tư.
Bà Trì đang khóc.
Là khóc thật sự.
Mặc dù vẫn có chút diễn kịch;nhưng không nhiều.
Bà ta lớn như vậy, chưa từng bị ai đạp đến ngã ngửa như vậy.
Lại còn ở trước mặt người giúp việc Đúng là không biết để mặt mũi đi đâu nữa.