Vì quen biết với Bác sĩ Hoắc, nên các bác sĩ ở đây kiểm tra cho cô rất cẩn thận.
Quá trình phát triển của đứa bé đều được nói qua một lượt.
Cố Tư không nhìn thấy màn hình, chỉ có thể nghe bác sĩ nói.
Trì Uyên đến nắm tay Cố Tư, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn thật sự không hợp với trang phục trên người cô hôm nay.
Nhưng Trì Uyên rất vui.
Sau khi bác sĩ đã kiểm tra xong xuôi mọi thứ, Trì Uyên dìu Cố Tư ra ngoài.
Phải mất một lúc máy mới xuất bản báo cáo xét nghiệm, nên ba người đành ra ghế ngồi đợi.
Phương Tố hỏi Trì Uyên về kết quả kiểm tra. Thật ra cũng không có kết quả gì, chủ yếu là xem đứa trẻ phát triển như thế nào.
Bây giờ chỉ mới vài tháng, kiểm tra cẩn thận quá cũng không có gì mới, chỉ đành xem qua một số chi tiết đơn giản.
Phương Tố thở dài, “lúc mang thai con mẹ đâu không lo lắng đến vậy.”
Cố Tư bước qua nắm tay Phương Tố, “đừng lo, thật ra tôi cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn.”
Phương Tố lại nghĩ về cảnh tượng vừa rồi, “sao có thể không lo cơ chứ, con không biết khi nãy mẹ đã sợ đến nhường nào đâu, lỡ mà ngã xuống thật thì đúng là một chuyện hết sức kinh khủng.”
Nói tới đây, Trì Uyên liền nghĩ đến những lời Tùy Mị nói.
Tùy Mị rất ngây thơ cứ nói, cô ta nói rằng bản thân không biết gì, nhưng vì Cô Tư nói quá khó nghe nên cô ta mới không thể nhịn được nữa.
Cố Tư có nói ra lời nào khó nghe hay không, Trì Uyên vốn không thèm để ý. Vì bình thường những lời mà cô gái Cố Tư này nói đúng là sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Điều mà anh để ý chính là phải chăng Tùy Mị đã biết chuyện Cố Tư mang thai.
Tùy Mị bĩu môi. Lúc đầu không chịu thừa nhận, sau đó liền im lặng.
Trì Uyên cũng chẳng phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra điều gì.
Sau cùng anh lạnh lùng nói với Tùy Mị rằng muốn cô giải quyết mọi thứ cho ổn thỏa.
Tùy Mị khóc đỏ cả mắt.
Trì Uyên nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu, khóc với chả lóc, trông càng thêm khó chịu
Cố Tư lấy điện thoại ra, tranh thủ lúc chờ đợi phát đoạn ghi âm vừa rồi.
Âm thanh không rõ ràng cho lắm, những nơi như bệnh viện vốn dĩ đã rất ồn ào.
Cô cất điện thoại vào trong túi, có một vài câu nói vẫn chưa được ghi lại.
Những lời mà Tùy Mị nói lúc đẩy ngã cô rõ ràng đã bị đè nén xuống, nên không thể ghi âm lại được.
Điều này Cố Tư cũng đã liệu trước từ lâu. Có điều lần tranh chấp này đã khiến cho trái tim Tùy Mị có chút sợ hãi.
Trì Uyên nhìn Cố Tư, “lần sau gặp Tùy Mị, em đừng gây xung đột trực tiếp với cô ta, anh sợ rằng cô ta thật sự sẽ làm gì đó mới em.
Cố Tư ừ một tiếng, gật đầu, “em biết rồi, em không phải đồ ngốc. Nếu có gì đó không ổn, em nhất định sẽ lùi lại.”
Phương Tố thở dài, “Sao Tùy Mị lại trở thành người như vậy chứ. Trước đây mẹ vẫn luôn cho rằng cô ta chỉ là không buông bỏ được con. Nhưng bây giờ xem ra cô ta đã quá cố chấp,”
Cố Tư không trả lời, Tùy Mị vận luôn cố chấp như vậy, thật ra đây cũng là vấn đề chung của phụ nữ.
Hầu hết những người phụ nữ đều nhớ về người cũ. Trái tim rung động một lần rồi thì sẽ rất khó để lấy lại toàn bộ cảm xúc.
Huống hồ bây giờ mình và Trì Uyên đã ly hôn, Tùy Mị chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân có hi vọng, hiển nhiên càng không muốn buông bỏ.
Đợi ở đây một lúc, Trì Uyên cầm theo bản báo cáo xét nghiệm ra, sau đó ba người cùng về nhà.
Trên đường trở về, Trì Uyên gọi điện cho cấp dưới, yêu cầu điều tra xem hôm nay Tùy Mị ra khỏi nhà đã đưa ai theo, hoặc đã sai ai đến bệnh viên.
Như những gì Cố Tư đã nói, có thể cô ta không hề đến đây một mình
Trì Uyên nhớ rằng sau khi anh và Tùy Mị nói chuyện xong, Tùy Mị liền lái xe rời đi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn cảm thấy anh cần phải điều tra Tùy Mị ngay bây giờ.
Những lời Trì Uyên nói qua điện thoại, Cố Tư đều nghe rất rõ.
Cô nhếch miệng, có vẻ như Trì Uyên đã xem trọng những điều mà cô nói, như vậy đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi.
Trì Uyên đưa Cố Tư về nhà trước, bên phía công ty vẫn còn nhiều việc. Lúc chuẩn bị đi, anh nhìn sơ qua bản báo cáo, sau đó cẩn thận gấp ngay ngắn lại rồi cất đi.
Chị Trần đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, ở trong nhà đợi ba người trở về. Cố Tư chưa ăn sáng, vừa về đã vội vàng chạy vào phòng ăn.
Trì Uyên cũng chưa ăn gì, nhưng không có thời gian, chỉ đành ăn ở công ty.
Anh lái xe ra khỏi nhà, chạy đến phía công ty. Đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn của Tùy Mị.
Từng câu từng chữ của những dòng tin nhắn trên wechat đều không có ý nghĩa gì nhiều. chỉ hỏi anh rằng trong lòng anh, cô ta thật sự là một người vô cùng ác độc sao.
Trì Uyên liếc sơ qua liền ném điện thoại lên ghế phụ lái.
Không biết Tùy Mị muốn nhận được câu trả lời nào từ anh khi gửi đoạn tin nhắn này qua.
Trong lòng anh, hai chữ ác độc ấy đã không thể nào tách ra khỏi con người cô ta kể từ khi cô ta đẩy Cố Tư.
Anh lái xe đến công ty. Vừa mới bước ra khỏi thang máy, Tử Thư liền đi tới.
Nói với anh rằng gần đây bên nhà họ Tùy đã đặt một số đơn hàng, hơn nữa tất cả đều là đơn hàng lớn, trong số đó thứ được ghi chú ở đây tương đối nhiều.
Đa số những phi vụ làm ăn trước đây đều là Tử Thư đi, bây giờ vì lượng hàng quá lớn, nên đối phương yêu cầu đích thân Trì Uyên phải đến.
Thực ra cũng không đặc biệt yêu cầu ai, vì trước đây Trì Uyên và Tùy Mị đều trực tiếp móc nối những chi tiết nhỏ này lại với nhau.
Nhưng sau này quan hệ giữa Tùy Mị và Trì Uyên trở nên xấu đi, do đó phần lớn thời gian, Tùy Mị đều bàn giao cho trợ lý của mình.
Mà trợ lý cô ta cũng theo thói quen tìm đến trợ lý Trì Uyên, và sau đó hai người đã bí mật hoàn thành chuyện này.
Bây giờ bên đó lại đổi thành Tùy Mị, còn nói bóng gió rằng những đơn hàng này khá quan trọng.
Vì vậy Trì Uyên đành phải tự mình giám sát, cũng không có gì to tát. Chỉ là hôm nay anh mới phát hiện ra chuyện này. Nghĩ đến việc sau này phải làm việc với công ty nhà họ Tùy, anh liền không thể vui vẻ nổi.
Trì Uyên trả lời, “được, tôi biết rồi, cho tôi xem danh sách đơn hàng của họ, đối chiếu với kho hàng xem các mẫu có giống nhau không.”
Tử Thư đưa danh sách đơn hàng của công ty nhà họ Tùy cho Trì Uyên xem rồi trở về làm việc của mình.
Trì Uyên mới xem qua một nửa danh sách thì nhận được cuộc gọi của Tùy Mị.
Trì Uyên nhận cuộc gọi không chút do dự.
Tùy Mị còn chưa kịp mở lời, anh đã nói trước, “tôi đang xem danh sách đơn hàng do các người gửi qua, nếu có điều gì không rõ tôi sẽ chủ động liên lạc với cô.”
Câu nói này chứng tỏ một điều rằng anh hoàn toàn xem đây là một cuộc gọi vì công việc.
Những chuyện cá nhân mà Tùy Mị muốn bày tỏ đều không thể thốt thành lời.
Đầu giây bên kia qua một lúc sau mới nói, “vâng, tôi cũng muốn nói điều này với anh, các quy định chi tiết trong danh sách đơn hàng tương đối nhiều, có thể sẽ có chút phiền phức. nếu ngài Trì có chỗ nào không rõ có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Hiện tại lượng hàng hóa này đều do tôi phụ trách.”
Trì Uyên đồng ý với lời đệ nghị của cô.
Sau đó cả hai liền im bặt
Tùy Mị vẫn chưa cúp máy vội, cô cầm điện thoại trầm tư rất lâu rồi mới mở miệng, “Trì Uyên này, giữa chúng ta thật sự…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Trì Uyên đã cúp ngang máy.
Tùy Mị sững người, nói vài tiếng alo, rồi nhận ra đầu giây bên kia đã cúp máy thật.
Một lúc sau cô mới thở dài một hơi.
Sau trước đây mình không nhận ra người đành ông này có thể tuyệt tình đến vậy nhỉ.