Chương Tự Chi cầm điện thoại hơi do dự: “Như vậy đi, bây giờ anh qua đó, gặp ở cổng trường học của em, em đợi tôi một chút.”
Có lẽ chỉ là đưa một tấm chi phiếu, Chương Tự Chi cảm thấy mình đi rồi về, chắn hẳn cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Vì vậy sau khi cúp điện thoại Từ Giai Ninh anh ta đứng dậy, nhìn Lương Ninh Như: “Cô ở đây đợi trước, tôi có việc ra ngoài một chuyến.”
Lương Ninh Như mờ hồ đoán được bên kia điện thoại là ai.
Gặp mặt ở cổng trường học, có lẽ cũng chỉ có Tư Giai Ninh.
Cô gật gật đầu không nói chuyện.
Nhưng trong đầu có một chút so đo.
Chương Tự Chi nói là đã chia tay với Từ Giai Ninh rồi, nhưng bây giờ Từ Giai Ninh gọi điện thoại đến, anh ta lại sẵn sang chạy đến.
Đây thì là chia tay cái gì?
Lương Ninh Như đợi sau khi Chương Tự Chi rời đi, mới “hừ” một tiếng không nặng không nhẹ.
Cô cũng không nói được đang tức giận cái gì.
Nhưng nhiều ít khó chịu trong lòng, có chút không quá dễ chịu.
Sau khi đợi một lúc, Cố Tư thức dậy đi xuống lầu.
Nhìn thấy Lương Ninh Như ngồi ở dưới lầu, Cố Tư ngây người, sau đó vội vàng bước nhanh đến: “Cô Lương đến đây à, sao không bảo người giúp việc gọi tôi một tiếng, đợi lâu rồi sao?”
Lương Ninh Như nhanh chóng đứng dậy mỉm cười: “Không có, cũng vừa mới đến không lâu, vừa rồi Chương Tự Chi ở đây, hiện tại anh ta có việc đi ra ngoài trước, có lẽ sẽ về ngay.”
Cố Tư gật gật đầu, không để ý nhiều, đi qua ngời xuống bên cạnh Lương Ninh Như, kéo tay Lương Ninh Như: “Anh chàng đó thế mà lại ném cô ở đây một mình, thật sự là không ra cái gì.”
Lương Ninh Như mỉm cười, không nói gì.
Mà Chương Tự Chi bên kia lái xe đến trường Từ Giai Ninh.
Từ Giai Ninh ở cổng trường đợi anh ta.
Từ Giai Ninh vẫn luôn đợi điện thoại của Chương Tự Chi, làm bây giờ đến cơm trưa vẫn chưa ăn.
Nhưng dường như Chương Tự Chi đã quên mất lời hẹn buổi trưa với cô.
Người đàn ông này thật sự từ trước đến giờ chưa từng đặt cô ở trong lòng.
Ban đầu cô còn muốn đợi đến lúc Chương Tự Chi đến hờn trách vài câu, nhưng khi thật sự nhìn thấy Chương Tự Chi đẩy xe đi xuống, những lời muốn hờn trách kia lại không nói ra được.
Chương Tự Chi không có biểu cảm gì, đi đến trước mặt Từ Giai Ninh, trực tiếp cầm chi phiếu đưa đến.
Từ Giai Ninh không nhận ngay, mà là nhìn chằm chằm tấm chi phiếu một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi: “Anh có thể nói cho em biết không, anh muốn chia tay, là cảm thấy chưa đủ thích em, hay là bởi vì trong lòng có người khác.”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Từ Giai Ninh, không trốn không tránh không giấu diếm che đậy: “Trong lòng tôi có người khác, cũng là mới phát hiện hai ngày này, lúc trước là bản thân tôi suy nghĩ lầm, hóa ra thích là một loại cảm giác khác.”
Từ Giai Ninh gật đầu, tự mình mỉm cười: “Người đó là cô Lương, có đúng không?”
Chương Tự Chi ngây người, không nói chuyện.
Người mà Từ Giai Ninh có thể suy đoán cũng chỉ có Cố Tư và Lương Ninh Như.
Nhưng Cố Tư là người có chồng rồi, cô cảm thấy Chương Tự Chi sẽ không có những suy nghĩ khác đối với Cố Tư, vì vậy nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng cô cảm thấy Lương Ninh Như là người có khả năng nhiều hơn.
Cô từng nhìn thấy qua sự tương tác của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như.
Chương Tự Chi đối với chuyện của Lương Ninh Như vô cùng tích cực, mà cũng vô cùng quan tâm.
Chương Tự Chi “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, là cô ấy.”
Từ Giai Ninh nhếch khóe môi, nhận lấy tấm chi phiếu.
Mười triệu, đối với cô mà nói là một con số thiên văn*.
(*Con số thiên văn: là những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km.)
Đây là một tấm chi phiếu rất hấp dẫn, nhưng cô cũng biết, số tiền này cầm không được.
Không phải là cô có tình cảm sâu đậm cao thượng nhiều như vậy, lòng tự trọng nhiều như nào.
Có thể Chương Tự Chi đưa ra số tiền này mà trong lòng không có quá nhiều suy nghĩ, nhưng một khi nhà họ Chương bên kia biết được, Từ Giai Ninh cảm thấy bản thân có thể sẽ gặp phải phiền phức.
Ai nói người có tiền thì không quan tâm đến tiền.
Người có tiền sẽ hơn thua quyền lợi, phân tích rõ ràng triệt để.
Cô và Chương Tự Chi qua lại, từ đầu đến cuối cũng không bao lâu, mà lấy của người ta mười triệu.
Bốn người chị của Chương Tự Chi biết được, nhất định sẽ nghĩ cô bởi vì tiền mới tiếp cận Chương Tự Chi.
Từ Giai Ninh biết chị ba của Chương Tự Chi thủ đoạn cao siêu.
Là một người có thù tất sẽ báo, từ trước đến giờ không chịu thua thiệt.
Nếu người đó biết chuyện mười triệu này, có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua mình.
Hơn nữa Từ Giai Ninh cũng không xác định mười triệu này có phải Chương Tự Chi thăm dò cô hay không.
Thật sự cô lấy tấm chi phiếu đi đổi tiền, thì liệu có thể đưa tiền đến tay.
Vì vậy Từ Giai Ninh nghĩ nghĩ, trở tay xé tấm chi phiếu.
Chương Tự Chi ngây người, nhăn mày lại.
Từ Giai Ninh giơ tay ném bỏ mảnh chi phiếu: “Anh và em ở bên nhau, mục đích cuối cùng cũng không phải là tiền, anh yên tâm đi, về sau hai người chúng ta không còn bất cứ liên quan nào nữa.”
Từ trước đến giờ Chương Tự Chi không hiểu cái gì gọi là áy náy.
Anh ta nhìn những hành động của Từ Giai Ninh, cũng chỉ xem như là cô không cần.
Anh ta đã hoàn thành sự tận tình tận nghĩa, Từ Giai Ninh không tiếp nhận cũng không có quan hệ gì với anh.
Vì vậy Chương Tự Chi nói một câu được, xoay người trở lại xe của mình, một chút lưu luyến cũng đều không có.
Từ Giai Ninh đứng tại chỗ, nhìn xe của Chương Tự Chi biến mất, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Cô muốn ở khoảnh khắc cuối cùng, khiến cho Chương Tự Chi xuất hiện cảm giác day dứt vĩnh viễn cũng không biến mất.
Nhưng có vẻ như cũng không thành công. Bước đi này, cô lại tính sai rồi.
Chương Tự Chi một đường thẳng đi nhanh quay về nhà tổ họ Trì.
Lúc xuống xe liền nhìn thấy Cố Tư và Lương Ninh Như đang đi dạo.
Hai người không biết đang nói cái gì, mà đều mỉm cười.
Chương Tự Chi rất ít khi nhìn thấy bộ dạng mỉm cười này của Lương Ninh Như, có chút không tim không nổi.
Sự trầm tĩnh lúc trước ít bớt đi, màu sắc hoạt bát đáng yêu nhiều hơn một chút.
Tính cách này của cô thật sự là quá trầm lặng.
Nên mỉm cười như vậy nhiều hơn.
Chương Tự Chi không đi qua đó ngay, mà là dựa lên cửa xe, lấy thuốc lá ra đốt một điếu.
Dùng sức hít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi nhả ra.
Chương Tự Chi híp mắt nhìn chằm chằm Lương Ninh Như.
Nói thật, diện mạo người phụ nữ này cũng được xem như là tiêu chuẩn trung bình.
Không thể so sánh được khi đứng một chỗ cùng với Cố Tư.
Diện mạo Cố Tư xinh xắn đáng yêu, tính cách cũng tốt, cười lên làm cho người ta yêu thích.
Diện mạo Lương Ninh Như bình thường, tính cách tạm được, vẫn luôn xụ mặt.
Nhưng tại sao anh lại thích trúng cô gái như vậy?
Chương Tự Chi hút nửa điếu thuốc, bên kia Cố Tư và Chương Tự Chi mới nhìn thấy anh ta.
Cố Tư lập tức mỉm cười, đưa tay chào Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi ném phân nửa điếu thuốc còn lại xuống đất nghiền nát, chậm rãi đi qua.
Anh ta không nhìn Lương Ninh Như, mà chỉ nhìn Cố Tư: “Cô cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi à.”
Cố Tư cười hì hì: “Vừa rồi Trì Uyên gọi điện thoại đến, anh ấy nói là bên đó còn chút việc nán lại, xử lý xong sẽ trở về ngay.
Chương Tự Chi gật gật đầu: “Không sao, không vội.”
Nói xong anh ta còn cười: “Rất lâu rồi không ở cùng với cô như thế này, người đàn ông của cô ở bên cạnh nhìn mũi tôi không phải là mũi, mắt không phải là mắt, muốn một mình riêng lẻ nói chuyện với cô, còn phải nhìn sắc mặt anh ta, mệt mỏi mà.”
Cố Tư dở hơi bật cười: “Anh ấy là một con cọp giấy, giả vờ như vậy, anh đừng để ý đến anh ấy là được rồi.”
Chương Tự Chi nhíu mày: “Được.”
Giọng anh ta ôn hòa, từ trước đến giờ chưa từng có thái độ đối đãi với người khác.
Lương Ninh Như ở bên cạnh mím môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.